- Nha Đầu, nàng nên trở lại Liêu quốc 1 chuyến. Ta chuẩn bị đánh Sở nên lo cho an nguy của nàng...- Vương Kim nói. Tôi gặp hắn chưa được bao lâu lại phải làm... chinh phụ chờ chồng ư? Nhưng đại cục quan trọng hơn, tôi đành gật đầu trong luyến tiếc. Vương Kim mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán tôi:
- Ta nhất định sẽ bình an trở về. Nha Đầu, nói nàng yêu ta có được không?
Chuyện này quan trọng ư? Tôi nhếch môi:
- Ta không yêu thì làm sao ta nói?
- Nàng không yêu ta vậy tại sao vẫn chờ ta tận 10 năm? Không yêu ta sao lại đến Đại Sở tìm ta?- Hắn nhăn nhó khổ sở. Tôi nhìn hắn nửa cười nửa không:
- Những chuyện ta làm chưa đủ chứng minh hay sao? Lời nói thì gió cũng thổi bay thôi...
Hắn mỉm cười, kích động ôm chầm lấy tôi, đưa môi hắn quấn lấy môi tôi. Nụ hôn triền miên day dứt tựa như lần cuối cùng ở bên nhau. Tôi không chống cự, mạnh mẽ đáp lại. Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra, vị trí của hắn trong lòng mình cao hơn tôi tưởng. Màn đêm buông xuống, ánh trăng treo trên cao rồi cũng dần tàn. . .
Sáng hôm sau đã là 28 Tết, ngày này làm tôi nhớ đến cuộc chạy trối chết 10 năm về trước, lòng run lên bần bật. Vương Kim không an tâm để tôi rời khỏi kinh thành một mình nên phái Hoàng Minh Thống- tên này là thật, đi cùng.
Vì Sở Lâm Vũ thắt chặt vòng vây, quyết tìm được tôi nên tôi phải cải trang làm 1 bà lão, Khuynh Triều cũng phải cải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-rac-roi/1581995/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.