[ Tặng cho các bạn 1 bài hát: Yêu nhau mà không thể gặp nhau, OST Tình yêu vượt ngàn năm, vừa nghe vừa đọc cũng được :)]
Tôi không thấy bất ngờ, cũng không lấy làm lạ, nếu từ đầu tôi không nghĩ hắn là Vương Kim thì sẽ không tin tưởng giao phó tính mạng. Tôi không biết phải làm gì với cái xác của hắn đành lôi lên bờ, định đi tìm củi khô nhóm lửa. . .
Hắn vẫn còn thở, hơi thở phả ra rất yếu ớt. Không ngờ tôi và hắn lại gặp nhau trong tình cảnh này. Gặp nhau rồi, sẽ làm gì đây?
Tôi nhấn vào ngực hắn sơ cứu rồi cúi người xuống hô hấp nhân tạo, làm mấy lần như vậy hắn vẫn không tỉnh mà còn có dấu hiệu ngạt thở. WTF? Chẳng phải trên phim họ hay làm thế này để cứu người ư? 10 năm trước giặc đánh không chết, 10 năm sau chạy trốn lại chết?
Tôi cúi xuống định hô hấp nhân tạo 1 lần nữa thì hắn từ từ mở mắt ra, rồi trợn lên nhìn tôi trước mặt. Tôi nhất thời không biết làm thế nào, vội vàng đứng dậy xoay người đi.
- Nha... Đầu!- Hắn yếu ớt gọi tôi. Tôi không đáp lại, đi vào rừng tìm củi khô, ít ra hắn cũng đã tỉnh lại. . .
Rừng thiêng nước độc, đến cả thỏ cũng chẳng thấy, tôi bẻ mấy nhánh cây nhỏ, gom lại lại thành đống rồi mang về chỗ cũ. Vương Kim đang ngồi tựa lưng vào tảng đá. Trên người hắn toàn là vết thương, trán cũng rỉ ra không ít máu. Tôi nhìn bản thân mình, cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-rac-roi/1581992/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.