- Ta có thể không gặp con 1 thời gian, chuyện cần làm ở đây đã xong. Ta sẽ về Vương quốc!- Người đàn ông ấy nhẹ nhàng cầm tách trà lên uống rất từ tốn, tuy vẻ ngoài lượm thượm nhưng không giấu được vẻ tuấn mỹ hơn người.
- Vương triều có liên quan đến sư phụ ư?- Khuynh Triều nhìn vào đôi mắt người đối diện. Ánh mắt người ấy lóe lên tia cười nhưng không trả lời.
- Con quên nói với người, con cũng họ Vương! Vương Khuynh Triều!- Thằng nhóc dường như cũng đang mong chờ điều gì đó. Người ấy vẫn giữ thái độ bình thản như có như không 1 nụ cười:
- Ta biết!
- Sao người lại biết?- Khuynh Triều vẫn chăm chú chờ câu trả lời.
- Chiếc túi có thêu tên.- Nói rồi người ấy chỉ tay vào chiếc túi bên hông của thằng bé. Không hẹn mà gặp, 2 ánh mắt giao nhau, khẽ thở dài rồi lại cười:
- Nó xấu thật!
Tài năng của Linh San chỉ tới đó, thêu 3 chiếc túi thì tay cũng bị kim đâm gần hết máu. Khuynh Triều thấy nó không đẹp nhưng vẫn luôn mang bên mình vì thương mẹ một mình nuôi 2 con khôn lớn. Rõ ràng biết mẹ cố tình đốt đèn cầu nguyện cho cha nhưng vẫn không dám lên tiếng, cứ để mẹ làm những việc vô nghĩa mà mẹ thích để người phụ nữ ấy thấy yên lòng...
- Mẹ con có khỏe không?- Người ấy trầm giọng hỏi. Khuynh Triều thoáng suy nghĩ, vẻ mặt trầm tư:
- Mẹ con lúc sinh con ra đã rất yếu ớt, một thân một mình chống chọi với khối u mới có thể nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-rac-roi/1581981/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.