Nhìn phản ứng của Vương Vân, Vu Thi Lam biết lời hỏi vừa rồi cũng như không, Vương Vân cũng không có mơ thấy cô. Nhưng rốt cuộc trong lòng còn lại một một chút ảo tưởng, cho nên vẫn không thu hồi lời này mà nhìn chằm chằm Vương Vân.
Quả thực không biết xấu hổ.
Những tên đàn ông đáng khinh kia cũng không có không biết xấu hổ như cô ta.
Trong lòng Vương Vân một trận khinh thường, rõ ràng mà lắc lắc đầu.
"Không có." Vương Vân nói.
Thần sắc Vu Thi Lam tối sầm, không hề nhìn Vương Vân, u ám hướng phía sau sô pha mà ngã lưng tựa vào. Bất quá lại chậm rì rì bất đắc dĩ nói: "Lại nói tiếp, khả năng cô sẽ không tin, nhưng là, tôi thường xuyên mơ thấy cô. Cô mặc quần áo cổ trang, cùng với bộ dáng hiện tại của giống nhau như đúc."
Biết tôi đã không tin còn muốn nói!
Thật sự Vương Vân một câu cũng không nói nên lời, trong lòng đối với Vũ Thị Lam sự khinh bỉ quả thực giống như nước sông thao thao kéo dài không dứt. Nhưng mà dưới đáy lòng nàng không khỏi lầm bầm lầu bầu, chẳng lẽ, Vương Mẫn và Kiều Phỉ Vũ thích cái loại này?
Này...có thể hay không có chút quái đản.
Đối với người không quen biết lại nói mơ thấy đối phương, chính là con nít ba tuổi cũng không tin, nhưng Vu Thi Lam lại cố tình nói như vậy, hơn nữa nói không chừng, còn dùng biện pháp này đi hống Vương Mẫn hay Kiều Phỉ Vũ đây. Này một chút liêm sĩ cũng đều không có a.
"Vậy trừ tôi ra, cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-o-hien-dai/1477762/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.