Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại.
Mặt Bạch Sơ Nguyệt đen như đáy nồi, Nguyễn Thư Ý nín cười, còn Quỷ Túc vẫn trưng ra khuôn mặt như tảng băng.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc áo đỏ cũng rất cứng ngắc, mãi một lúc sau mới khôi phục lại trạng thái tự nhiên, “Cô nương nói đùa rồi, cả ta và ngươi đều là nữ nhân, sao có thể lấy thân báo đáp..”
“Thực ra ta nam phẫn nữ trang.” Nguyễn Âm nghiêm túc nói.
Nữ tử hồng y co giật khóe miệng, “Cô nương là nam hay nữ ta tự khắc phân biệt được.” Ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Thư Ý tràn đầy tình cảm chân thành, “Công tử thật sự không muốn cứu ta sao? “
Nguyễn Âm kích động dựa vào bên cạnh Bạch Sơ Nguyệt nói: “Chắc chắn tiểu nương tử này nhìn trúng vẻ đẹp của anh trai chị nên mới đuổi theo không buông.”
“Cũng không chắc là thích thật.” Bạch Sơ Nguyệt hừ lạnh.
Nguyễn Âm lập tức ngăn y lại, “Em nói nhỏ thôi, đừng để nàng ấy nghe thấy, bây giờ nàng ấy đang diễn đến say mê đấy.”
Nguyễn Thư Ý không chịu nổi cái loại ánh mắt trìu mến tha thiết này của nàng ta, toàn thân nổi da gà, lạnh lùng nói: “Đều là người hành tẩu giang hồ với nhau, không cần làm loại chuyện này đâu. Không phải là muốn cướp thôi à, lại còn dùng loại thủ đoạn hạ tiện này nữa, thật sự cho rằng ta sẽ mắc mưu sao?”
Hai gã đại hán và nữ tử hồng y đồng thời sửng sốt, lập tức trợn mắt ngoác mồn, không thể tin được đám người Nguyễn Thư Ý lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-nuong-nuong-cuu-hoa-hang-ngay/930317/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.