Đại Tề, Đông Đô.
Mưa dầm liên miên suốt một tháng trời, cuối cùng hôm nay trời cũng sáng tỏ, Nguyễn Âm suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình sẽ bị mốc như thế này.
Tỳ nữ Tiểu Hà mở tất cả cửa sổ trong phòng ra, cho người thay người chiếc chăn bông sạch sẽ. Bởi vì trời mưa nên mọi thứ trong phòng như được bao bọc trong một tầng ẩm thấp.
Tiểu Hà bận tới bận lui, khuôn mặt thanh tú cũng dần dần đỏ lên, nàng cầm lấy khăn tay bên eo tùy tiện lau vài cái rồi tới bên cạnh Nguyễn Âm nói: “Trong phòng đang dọn dẹp, không bằng cô dời bước đến tiểu viện ngồi đi.”
Nguyễn Âm nhắm hờ hai mắt, vẻ mặt lười biếng, chỉ thấy lông mi nàng như một bức tranh được vẽ bằng mực tàu, khuôn mặt như cánh hoa đào, tựa như trăng non. Chiếc váy dài màu hồng thắt eo khoe ra vòng eo nhỏ nhắn làm tôn lên dáng người của nàng.
“Cuối cùng trời cũng trong trở lại rồi, Tiểu Hà, không bằng chúng ta lẻn ra ngoài chơi đi?” Hai mắt của Nguyễn Âm đột nhiên sáng lên.
Tiểu Hà nhìn tiểu thư với vẻ mặt khó khăn: “Ông lớn đã phân phó xuống dưới nói không cho cô ra ngoài.”
Nghe vậy Nguyễn Âm tức giận đến mức giơ tay lên định đập bàn, Tiểu Hà nhanh chóng nằm lên bàn cầu xin thương xót: “Cô của ta ơi, người buông tha cho cái bàn này đi, trong tháng này đã đổi hai mươi ba cái bàn rồi, ông lớn nói nếu người còn dám đập hư bàn thì sẽ để người tự làm một cái.”
Tay của Nguyễn Âm đóng băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-nuong-nuong-cuu-hoa-hang-ngay/930304/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.