Lệ Khuynh vì nghĩ cho đại sự trước mắt mà quyết định khom lưng cúi đầu, ai ngờ Khải Thuỷ lên tiếng đuổi hết cung nhân ra ngoài.
Cả tẩm phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai người và một con vật.
Tiếng gõ cầm canh báo đến canh hai giờ hợi ( 21 giờ đến 23 giờ) vang lên đã qua rất lâu, mà đèn trong tẩm phòng của hoàng hậu vẫn sáng bừng.
Trong căn phòng ngủ.
Vị nam tử có dung mạo hơn người, sắc mặt tuy thoạt nhìn là đa phần ôn hoà nhưng lại ẩn chứa vài phần lãnh mị cùng vô tình, đôi mắt phượng đào hoa kia lại vô cùng thâm sâu khó lường.
Khải Thuỵ vừa thưởng trà vừa quan sát vị nữ tử ngồi đối diện với hắn, người này có tướng ngồi không thể nào bất nhã hơn nữa.
Lệ Khuynh không giữ chút hình tượng thục nữ, ngồi như một vị đại hán lỗ mãng, một tay chống lên bàn ngọc đỡ trán, đầu hơi cúi thấp, mắt nhắm dưỡng thần, mày liễu hơi cau nhẹ.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn trà làm bằng ngọc, riêng tiểu hồ ly thì ngoan ngoãn nằm trên phụng sàng, ánh mắt của nó lộ rõ sự đề phòng, còn kèm theo sát khí hung tàn khi nhìn về vị mỹ nam tử đang ngồi cùng với chủ nhân nó.
Chủ nhân nó đối với cái biểu hiện ‘hiếu khách’ của nó rất là hài lòng!
Nàng vẫn bộ dáng trầm tư suy nghĩ sau cuộc nói chuyện kéo dài với tên kia, cái gì cần nói cũng đã nói hết, cần gì khách sáo với nhau nữa?
Lệ Khuynh chuyển cái tư thế chống tay trước trán suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-noi-loan-di-nhau-thoi/98137/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.