Lệ Khuynh thấy An Tịnh đang sợ mình, thì cười như điên trong lòng, nàng âm thầm lên kế hoạch.
Mịch Dương nghe thấy tiếng khóc nức nở của An Tịnh vội vã quay lại, vừa vào thì thấy tất cả mọi người đều đang quỳ rạp, cúi đầu run rẩy. Mắt nhìn về phía phụng sàng, thì thấy hoàng hậu vẫn ngồi với bộ dáng cúi đầu, tay vẫn là đang vuốt ve con tiểu bạch hồ xinh xắn kia.
“ Có chuyện gì?”
Mịch Dương đi đến An Tịnh muốn nâng nàng ta đứng lên, nhưng bị nàng ta kéo tay cùng quỳ xuống bên cạnh.
“ Mau, mau quỳ xuống. Hoàng hậu nương nương, nghe được lời ngươi đã nói khi nãy rồi! Mau cầu người, tha tội đi.” An Tịnh run rẫy, mặt tái xanh, nước mắt đang chảy dài trên má. Đừng nói, nàng mới vào cung làm cung nữ, liền bị cho đi về tây thiên nha! Ô..ô..ô..Đừng mà!
“ Sao? Đã nghe, nghe được lời của ta nói sao?” Mịch Dương có chút không tin, lấp bấp hỏi.
An Tịnh run run, đầu gật mạnh một cái.
Mịch Dương vẫn không tin, nhìn về phía phụng sàng thì thấy hoàng hậu chẳng có phản ứng và có biểu hiện gì cả.
“ Ngươi nói gì vậy? Làm gì có? Hoàng hậu có gì khác thường đâu?”
“ Nhưng khi nãy..”
“ Khi nãy? Khi nãy, người có nói gì không? Có mở lời, trách ngươi gì không? Có lên tiếng không?”
Mịch Dương thấy nàng ta lắc đầu, vừa đỡ nàng ta dậy, vừa nói: “ Vậy ngươi quỳ thỉnh tội làm gì? Mau đứng lên đi!”
“ Nhưng mà..” An Tịnh nhìn về phía phụng sàng, vẫn không dám tuỳ tiện đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-noi-loan-di-nhau-thoi/98131/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.