Chương trước
Chương sau
"Thích con chứ gì nữa."

Nghe Thái hậu nói vậy, cả người Tống Bảo đều choáng váng, y vốn đã không thông minh nhưng vẫn hoài nghi rốt cuộc mình có thể nghe hiểu tiếng người hay không.

Trời đất ơi!

Đường Cảnh Hạo thế mà! Có lẽ! Tám phần!

Là thích y sao?

Y cứ tưởng Đường Cảnh Hạo cưới mình chỉ vì mình có một người cha giỏi, kết quả giờ lại nói với y trong lòng Đường Cảnh Hạo có y.

Chuyện này thật quá hoang đường rồi.

Làm sao có thể? Hoàng đế bệ hạ mắt cao hơn đầu này sao lại thích y được chứ.

Tống Bảo bị câu này làm đầu ong ong, đến khi Đường Cảnh Hạo ghé cung Thái hậu đón y vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Sao lại mất hồn mất vía thế kia......" Đường Cảnh Hạo nắm chặt tay Tống Bảo dưới áo bào rộng, thấy tay y ấm mới yên tâm, "Không khỏe hay là sao?"

Tống Bảo ngước nhìn Đường Cảnh Hạo, thấy được vẻ quan tâm lộ rõ trong mắt đối phương, quay đầu thấy Thái hậu nhíu mày nhìn mình, y buồn bã lắc đầu.

"Thần không sao, thần chỉ là......"

Đường Cảnh Hạo cũng thắc mắc: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là thần không nói được trước mặt mẫu hậu thôi ạ." Tống Bảo gãi má, nghiêm túc nói, "Chờ về tẩm cung rồi nói sau."



Hai người cáo từ Thái hậu rồi sóng vai trở về.

Mọi ngày luôn ngồi kiệu nhưng Tống Bảo sắp sinh nên thái y dặn phải thường xuyên đi bộ, Tống Bảo đi thì tất nhiên Đường Cảnh Hạo cũng đi theo, dù sao chủ tử trong cung cũng chỉ có hai người họ và Thái hậu, khỏi cần để ý ánh mắt người khác.

Tống Bảo vốn đã đi chậm, trong lòng có tâm sự nên càng lề mề hơn, cũng may có Đường Cảnh Hạo dắt nên không đến mức va vào tường.

"Trong cung hoa đào nở, vạn vật đang vào xuân, khi nào bé con ra đời chúng ta sẽ được ngắm cảnh đẹp...... Bảo?" Đường Cảnh Hạo quay đầu sang, trông thấy Tống Bảo thất thần nhìn chằm chằm mũi chân mình, "Đi đứng cẩn thận một chút."

"Bệ hạ, lẽ ra thần nên hỏi riêng chuyện này nhưng bây giờ thật sự nhịn không nổi." Tống Bảo ngẩng đầu lên, bộ dạng thấy chết không sờn, "Mẫu hậu nói trước kia ngài cưới thần vì trong lòng có thần, có thật không ạ?"

Đường Cảnh Hạo không trả lời, trong lòng Tống Bảo lại hoang mang, xấu hổ chụm chân vào nhau rồi cười khan nói: "Ha ha, thần chỉ đùa với bệ hạ cho đỡ buồn thôi...... Bệ hạ khoan dung đừng chấp nhặt với thần nhé."

Tống Bảo cúi đầu thầm mắng mình ngốc, biết rõ Đường Cảnh Hạo không thích mình mà còn ở đây tự chuốc nhục làm gì, y càng nghĩ càng tủi thân, nghĩ một hồi lại rơi lệ.

"Còn khóc nữa à?"

Đường Cảnh Hạo đưa tay nâng đầu chó con ủ rũ tội nghiệp của Hoàng hậu nhà mình lên, cực kỳ không hợp quy củ hôn khóe mắt đỏ hoe của Tống Bảo một cái, gỡ cánh hoa đào rơi trên tóc mỹ nhân rồi thân mật nói.

"Mộc qua người tặng ném sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi, để mà giao hảo đời đời cùng nhau."

Hoàng đế Đường Cảnh Hạo này quả là tuấn tú, Tống Bảo nhìn hắn chỉ thấy tim đập thình thịch, lập tức hỏi ngay.

"Mộc qua ăn ngon không ạ?"

Không phải Tống Bảo thèm đâu, tại bé con thèm chứ bộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.