Tống Bảo khóc lóc một hồi lại buồn nôn. 
Y cũng không rõ tại sao bỗng dưng mình buồn nôn như vậy, trong hoàng cung toàn sơn hào hải vị chứ đâu phải cơm thiu lúc trước y ăn. 
Nhưng y thật sự buồn nôn khủng khiếp, từ đầu đến chân đều ọe nước chua. 
Ngay cả Hoàng đế cáu kỉnh cũng không để ý tới, ôm ống nhổ Cật Hảo bưng cho mình nôn ọe không ngừng. 
Đến khi nôn không còn một giọt, súc miệng bằng nước lá bạc hà đun sôi để nguội nửa ngày mới hoàn hồn lại. 
"Bệ hạ......" Tống Bảo ngồi xổm dưới đất không đứng lên nổi, "Có phải ta sắp chết rồi không." 
Hay là thuốc chuột y uống kiếp trước giờ mới phát huy tác dụng, y vẫn không được sống để hưởng phúc sao. 
Đường Cảnh Hạo đúng hạn đến gieo hạt giờ cũng hết sạch hứng thú. 
Tình cảm giữa hắn và Tống Bảo vốn đã ít đến đáng thương, tuy là vợ chồng son nhưng lúc nào cũng mỗi người một nơi. 
Lúc mới thành thân hắn còn ôm vài phần tâm tư cử án tề mi, giờ đã bị những toan tính ngày đêm của Tống Bảo làm cho biến mất hầu như không còn. 
Nếu không phải dáng dấp Tống Bảo đẹp tuyệt chắc đã cạn sạch kiên nhẫn từ lâu. 
Nhưng dù thế nào cũng không thể để Hoàng hậu xảy ra chuyện trong ngày đại lễ được, tuy trong lòng Đường Cảnh Hạo vẫn cảm thấy Tống Bảo đang cố ý giở trò nhưng vẫn ra lệnh: "Hàn Mặc, mau truyền thái y đi." 
Thuộc hạ nhận lệnh rời đi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-nhat-gan/2635828/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.