Một ngày nọ lúc tỉnh giấc, y đã sút bay người đang nằm bên cạnh xuống giường.
2
Đây là động tác theo bản năng.
Hiện tại Giang Dao rất choáng váng, y rõ ràng chỉ ngủ một giấc, thế nhưng chẳng hiểu sao lại tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, bên cạnh còn có người nằm ngủ cùng.
Hắn ta không mặc quần áo!
Giang Dao cúi đầu nhìn chính mình, lòng càng chấn động.
Y cũng không mặc nốt.
Giang Dao ngơ ngác ngồi trên giường, đợi đến khi nhìn rõ người nọ rốt cuộc là ai, hai mắt y bỗng trợn to, không nói nên lời.
Y, y vì sao lại có thể cùng bệ hạ không mảnh vải che thân, nằm trên một chiếc giường thế này?!
3
Sở Du cũng choáng váng.
Vốn hắn đang ôm người trong lòng ngủ say, bất chợt bị một lực mạnh đá xuống giường, lúc đứng lên đã thấy hoàng hậu nhà mình ôm chăn ngồi trên giường, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.
"A Dao, làm sao vậy?"
Trong nháy mắt, đầu Giang Dao xoay chuyển qua vô vàn suy nghĩ, có điều không chờ y suy nghĩ sâu thêm, thân thể đã phản ứng trước. Cho nên Sở Du liền thấy đối phương mềm nhũn lao xuống giường, lạch bạch quỳ gối trước mặt hắn, thanh âm còn mang theo chút run rẩy nhỏ bé.
"Bệ hạ an khang, vi thần...... Vi thần......"
Giọng Giang Dao khàn đặc, qua nửa ngày vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.
Đại nghịch bất đạo?
Mạo phạm?
Nhưng y căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
4
Sở Du bị hành động này của y dọa sợ, một tay bế người lên thả nằm lại trên giường, "Em quỳ cái gì? Mặt đất lạnh như vậy, ban nãy chân lại đau cho coi."
Hắn kéo chăn bao lấy y, xoa xoa đầu gối của đối phương, hỏi, "Sao rồi? Đỡ chút nào chưa?"
Giang Dao dựa vào lồng ngực hắn, cả người dần dần đỏ thấu, y chậm chạp lắc đầu, giống như đột nhiên nhận ra điều gì, vội vàng đẩy Sở Du ra, lui về góc giường.
"Bệ, bệ hạ," Y cố gắng trả lời, "Thần chắc là bị kẻ nào ám hại, mới...... Mới có thể tới nơi này...... Bệ hạ, bệ hạ cứ yên tâm, vi thần tuyệt đối không nói chuyện hôm nay ra ngoài."
Nhiều thế hệ của Giang gia tận trung, thanh danh cả trăm năm, hiện tại đều chặt đứt trên tay y.
"A Dao?" Sở Du nhìn bàn tay của mình bị hất ra, thần sắc dần trở nên nghiêm túc, "Em đang nói gì vậy?"
Ngón tay Giang Dao giật giật, y cuối cùng nhớ ra hôm nay đáng lẽ mình phải tiến cung bẩm báo, bèn quyết đoán chuyển đề tài, "Hiện nay Tây Duyên loạn lạc, bá tánh biên cương không yên ổn, thần nguyện tự mang binh ——"
"Tây Duyên đã bị đánh lui, trăm năm không được xâm phạm," Thanh âm Sở Du nặng nề, "A Dao, em đơn thương độc mã xông thẳng vào doanh trại địch, một mũi tên bắn chết Tây Duyên vương, lấy đầu hắn."
Sở Du nhắm mắt, hít sâu một hơi, quay đầu gọi bên ngoài: "Triệu Trầm, truyền thái y, dẫn Lương Ý tới đây."
5
Lương Ý là phó tướng của Giang Dao, bị điểm danh liền ba chân bốn cẳng chạy đến.
Giang Dao tuy không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng vẫn nhận ra phó tướng đã vì mình vào sinh ra tử. Vóc dáng của hắn dường như có chút biến hóa, cao thêm một chút, càng thêm chín chắn vững vàng, đầu vẫn tết vài cái bím tóc, rất bắt mắt.
6
Lương Ý nghe nói Giang Dao gặp chuyện, bị dọa trắng bệch cả mặt, hắn cuối cùng không dám giấu nữa, bèn bẩm báo lại việc mấy hôm trước Giang Dao gây ra rồi bắt hắn không được tiết lộ ra.
"Mấy ngày trước lúc điện hạ luyện binh ở doanh trại, vô ý ngã ngựa, còn bị đụng đầu. Lúc ấy nhìn không nghiêm trọng lắm, điện hạ cũng không thấy có chỗ nào khó chịu, cho, cho nên không bận tâm, còn bảo thần...... Đừng kể với bệ hạ việc này."
"Y bảo ngươi giấu ngươi liền giấu?"
Thanh âm Sở Du đột nhiên cao vút. Hắn nhìn quét qua Giang Dao, người sau lập tức cứng lại, không khỏi có chút chột dạ.
Có điều ngoại trừ chột dạ, y vẫn có chút nghi hoặc.
Điện hạ là ai?
Lương Ý vì sao gọi y như vậy?
7
"Thần...... Thần biết tội," Lương Ý căng da đầu nói, "Điện hạ chắc là sợ bệ hạ lo lắng, mới như vậy......"
Điện hạ tuy rằng té ngựa, nhưng nhìn thế nào cũng giống người bình thường, còn ngồi nói chuyện với bọn họ, đâu có ai nghĩ rằng sẽ ảnh hưởng lớn đến thế.
"Trẫm hiểu rồi," Sở Du thở dài, nhìn về phía thái y đang bắt mạch cho Giang Dao, hỏi: "Lý thái y, ngươi nhìn ra gì không?"
Lý thái y tuổi tác đã cao, đầu tóc hoa râm, lúc bị xách cổ áo lại đây, ông đã ở bên cạnh nghe ngóng tình hình.
Ông vươn hai ngón tay đặt lên cổ tay Giang Dao, ngưng thần một lát, vuốt vuốt râu nói: "Chắc là lúc đó bị tổn thương ở bên trong, dẫn đến đầu tụ máu bầm, ảnh hưởng ký ức, thiếu hụt đi một đoạn ở giữa."
"Có biện pháp chữa trị nào không?" Giọng Sở Du trầm xuống, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
"Cái này...... Vẫn là chờ tới lúc máu bầm tự tan hết," Lý thái y suy tư nói, nhìn về phía Giang Dao, "Vi thần sẽ kê chút thuốc chống ứ bầm và an thần, có điều chủ yếu cần nghỉ ngơi, hoàng hậu điện hạ yên tâm tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, là có thể ——"
"Rầm——"
Cái ly trong tay Giang Dao nháy mắt rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]