( một cái sinh thần mà mất công mất sức chớt đi được =_=)_
____...____
Cả đại điện tĩnh mịch, Lý Thiên Vĩ bỗng đứng dậy, vẫn giữ nụ cười hút hồn nữ nhân.
-" Ngạn Vô Thần ngươi cũng thật dứt khoát nha ~ "
Hứa Thanh Thanh ánh mắt tỏa sáng tứ phía. Hóa ra soái ca băng sơn tên là Ngạn Vô Thần.. Thần ~~
Ngạn Vô Thần vẫn giữ vẻ mặt lạnh, ngón tay thon dài vuốt ve con mèo trắng muốt trong lòng. hồi lâu mới nâng đôi mắt sắc lạnh cuốn hút lên nhìn Lý Thiên Vĩ.
-" Ngươi... Có ý kiến? "
Lý Thiên Vĩ vẫn cười, phất phất tay áo.
-" bổn thái tử ta đương nhiên là không có ý kiến rồi ~ "
Ngạn Vô Thần nghe xong, lại thu hồi ánh mắt.
-" Thế thì tốt "
Hứa Thanh Thanh trong lòng cười đến điên cuồng mà bên ngoài vẫn là vẻ yên tĩnh... Đến nàng cũng khâm phục bản thân có thể nhịn cười được lâu như vậy.
Hoàng thái hậu khuôn mặt trắng bạch, lát sau lại có màu đen, chuyển sang màu lục rồi tới màu đỏ. Khuôn mặt nhiều màu vô cùng phong phú. Chắc hẳn đang rất rất rất tiếc nuối và hối hận vì câu " Không dám nhận "
[ Bánh bao: Có ai thấy tội nghiệp hoàng thái hậu hơm? Quá tội nghiệp í chứ ]
Âu Dương Vũ Hiên giật giật khóe miệng, buồn bực vô cùng, lại nhìn sang vị hoàng hậu đang ngắm zai, buồn bực trong lòng càng tăng.
-" trẫm đa tạ các vị đã có lễ, Tiếp tục yến tiệc đi "
Sinh thần của hoàng thái hậu lại tiếp tục.
Bỗng, một nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-mat-day-cua-tram/555/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.