Bước chân không vững, giẫm lên cả vạt váy, mắt nhìn về phía chân trời, tay men theo tường, Đỗ Hiểu Nguyệt chậm rãi quay về Chiêu Dương cung. Trên con đường này người lui tới khá nhiều, nhưng những cung nhân đó đều rất bận rộn, nếu có chạm mặt Đỗ Hiểu Nguyệt cũng chỉ cúi đầu cười cười rồi vội vàng bỏ đi. “Hóa ra ta ở trong cung cấm này, trừ Chiêu Dương cung ra, còn chẳng có ai biết đến a! Xem ra, về sau có thể mặc đồ cung nữ ra ngoài tản bộ rồi.” Sau khi gặp cung nữ chấp sự thứ n, Đỗ Hiểu Nguyệt cuối cùng đã nhận ra một sự thật, “Đám cung nữ ở đây tố chất rất khá, không giống như người ta diễn trên TV, các cung nhân chức vụ thấp đụng phải cung nhân chức vị cao hơn có thể bị ăn tát!” Bởi ở lần thứ n gặp cung nữ chấp sự, Đỗ Hiểu Nguyệt nhớ rõ nàng là tùy thị cung nữ của Liễu Mộng Nam ở Phi Nguyệt Các. “Đi qua hoa viên nhỏ này, vòng qua hai mái đình, chính là Chiêu Dương cung rồi.” Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi lên một tảng đá ven đường, xoa xoa vết thương bên chân trái, trong đầu lại đang tính toán từ đây về Chiêu Dương cung còn bao xa. “Tiểu cung nữ kia!” Tiếng của một ma ma vang tới, ba phần giống như sư tử rống, “Tiểu cung nữ đang ngồi trên tảng đá đó!” Tiểu cung nữ ngồi trên tảng đá? Đỗ Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, xác nhận ở đây trừ nàng ra thì không còn ai khác, quay đầu lại thì nhìn thấy một cung phụ chừng ba mươi tuổi đang lườm mắt đứng trước mặt nàng. “Ma ma, bà vừa gọi ta?” Đỗ Hiểu Nguyệt nở nụ cười, thử hỏi thăm dò. “Đương nhiên là gọi cô!” Công lực sư tử gào thét chỉ tăng không giảm, “Hơn nữa, ta không phải ma ma, ta năm nay vừa mới hai mươi lăm thôi!” A! Hic! Thật đúng là không nói thì không biết, biết rồi thì giật cả mình! Vị cung nữ tự xưng mới hai mươi lăm này nhìn thế nào cũng không giống mới hai mươi lăm, trông cô ta đuôi mắt khóe miệng đều đầy nếp nhăn, so với một người phụ nữ bốn mươi lăm tuổi vẫn còn liều đó! “Ngươi gọi ta có chuyện gì?” Đỗ Hiểu Nguyệt không có quên rằng trang phục trên người mình bây giờ là đồ của cung nữ. “Đem mấy thứ này đến Tú Thanh cung của Phí nương nương.” Vừa nói vừa chỉ vào cái túi to đặt cạnh chân nàng, túi không đóng, mơ hồ còn có thể nhìn ra một chiếc yếm đào uyên ương hí thủy, “Cô trực tiếp giao cho cung nữ chấp sự ở Tú Thanh cung là được rồi. Nhớ đi nhanh về nhanh, giao xong đến hoán y cục tìm ta nhận việc. Vẫn còn ngồi đó? Một chút lễ phép cũng không có, nhanh đứng lên đi làm việc đi.” Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua chiếc túi lớn nọ, đứng dậy thản nhiên buông ra một câu, “Vị tỷ tỷ này, ta khuyên ngươi hay là sai người khác đi đi! Không phải ta không giúp ngươi, mà là sợ Phí nương nương đó thấy ta xong thì không dám nhận mấy thứ này đâu!” Phí nương nương là ai? Đỗ Hiểu Nguyệt không nhớ kỹ người này, nhưng mơ hồ nhớ rằng Tú Thanh cung được phân thành mấy gian các nhỏ làm nơi ở ấy vị Tu Dung, Tu Nghi[1]. “Cô dám nói Phí nương nương như thế?!” Dư chấp sự trừng mắt, nhìn một vòng quanh quất, rồi cúi xuống rít khẽ, mang theo ngữ khí cảnh cáo, “Tiểu nha đầu, mặc dầu hiện giờ Phí Tu Dung đã qua một năm vẫn chưa được Hoàng thượng sủng hạnh, nhưng nàng đã là một Tu Dung! Tiểu nha đầu cô không được vô lễ, nếu như người ngoài nghe thấy, e rằng mạng nhỏ của cô khó giữ! Cô chắc không biết rằng, năm đó lúc Tu Dung tiến cung rất phi dương bạt hỗ[2] a!” “Ồ!” Đỗ Hiểu Nguyệt rất vui vẻ nhận lấy lòng tốt của vị chấp sự này, nhưng lại không để tâm, nheo mắt nghiêng nhìn, “Đáng tiếc đó đã là quá khứ rồi, giờ đây người lớn nhất trong Hậu cung này không phải nàng ta nữa rồi! Nên biết rằng, trong Hậu cung bây giờ người được sủng ái chính là hai vị Lý Quý phi và Đồng Quý phi, hai người họ đều đang mang thai rồi, địa vị trong cung của họ thật là một bước lên trời a!” Thuận miệng thăm dò lòng dạ những người trong cung này, thăm hò hình ảnh các phi tử trong lòng họ, làm như nhàn rỗi chẳng có chuyện gì để bát quái[3]. “Chuyện này…” Dư chấp sự bị chuyện của Đỗ Hiểu Nguyệt hấp dẫn, có hứng thú, tới gần Đỗ Hiểu Nguyệt, cúi xuống nói nhỏ, “Cô đã hỏi thì ta nhân tiện tiết lộ cho tiểu nha đầu cô một bí mật lớn siêu cấp —— bọn hạ nhân trong cung bàn tán rằng, chuyện hai vị Lý, Đồng Quý phi hoài thai rất kỳ quái!” “Kỳ quái như thế nào? Chẳng lẽ bào thai của họ không phải long chủng?” Bát quái chính là tưởng tượng hết sức mình, ý tưởng có xa bao nhiêu, rộng bao nhiêu cũng tận tình mà xé thêm xa hơn rộng hơn. “Tiểu nha đầu, ở trong Hậu cung này trừ Hoàng Thượng ra, cô có gặp qua người con trai khác hay sao?” Ánh mắt khinh bỉ nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt. “Bên cạnh Hoàng Thượng không phải có đại đao thị vệ mà Thuyết thư tiên sinh hay nói sao? Thuyết thư tiên sinh nói những thị vệ này đều là con trai cả mà!” Đỗ Hiểu Nguyệt nói rất nghiêm túc. “À…” Dư chấp sự suy nghĩ một chút, tiến cung đến nay cũng đã mười năm, trước giờ chưa từng gặp qua Hoàng Thượng, xưa nay không biết bên cạnh Hoàng Thượng có đại đao thị vệ hay không nữa, “Thị vệ đó chỉ ở tiền cung, không thể có việc tiến vào nơi hậu cung của các phi tần!” Dư chấp sự suy nghĩ một lát tự thấy rất hợp lý liền đáp lại chuyện của Đỗ Hiểu Nguyệt, “Không nói chuyện này nữa, kể cho ngươi nghe một bí mật nhé. Cô có biết trong hậu cung có Kính sự phòng không?” “Uhm!” Gật đầu phối hợp, tỏ vẻ rất tò mò nhìn Dư chấp sự. Dư chấp sự rất hài lòng với vẻ mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, có cảm giác tự hào nói: “Ta nghe một tiểu thái giám trong Kính sự phòng nói, Lý Quý phi mới dừng uống thuốc tránh thai mười ngày liền hoài long thai!” “Chuyện này có gì kỳ quái? Cho thấy Hoàng Đế lúc gieo trồng rất ra sức!” Đỗ Hiểu Nguyệt thuận miệng nói, Lý Thiên Nhu yêu thích của họ Đàm đó, nhanh chóng mang thai cũng bình thường thôi. “Khụ! Tiểu nha đầu, nói chuyện với cô thật đúng là… sảng khoái!” Cho dù Dư chấp sự đã hai mươi lăm tuổi rồi, nhưng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, lúc nói về chuyện đó vẫn có chút do dự, không ngờ nha đầu mười sáu, mười bảy tuổi này khi nói tới chuyện đó không hàm hồ tí nào. “Cô không biết rồi, thuốc tránh thai này sau khi uống sẽ có chút di chứng, sau khi dừng uống phải đợi tầm nửa năm mới có thể mang thai! Lại nói Đồng Quý phi, nghe nói thuốc tránh thai mà Kính sự phòng chuẩn bị cho nàng, lần nào nàng cũng uống hết! Nhưng mà, không ngờ Đồng Quý phi lại mang thai! Cô nói đi, chuyện này kỳ quái không chứ? Các cung nhân của Đồng Quý phi nói nàng vốn là quý nhân[4], được ông Trời giúp đỡ, dù uống thuốc tránh thai vẫn có thể mang long chủng!” “Ồ… Chỉ có thể nói rằng chỗ thuốc kia có vấn đề, nói không chừng người của Kính sự phòng bị người bán thuốc hãm hại, bán cho thuốc giả!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói. “Nói bậy, thuốc do Kính sự phòng chuẩn bị đều là Thái Y viện đưa tới!” Nét mặt Dư chấp sự rất kiên định, “Thuốc cấp cho các chủ tử làm sao là giả được? Có người muốn chết sao?” “Ừm, nghe ngươi nói vậy, đúng thực có điểm kỳ quái!” Đỗ Hiểu Nguyệt thôi cười, gật đầu, “Ừ, chuyện này không thể tính được, thêm nữa trong cung mấy chuyện kì quái năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều!” “Cô nghe được chuyện lạ gì à?” Dư chấp sự tò mò hỏi. “Hic… Ta nghe nói, ta nghe nói gần đây bên chỗ Hoàng Hậu nương nương bị ma ám, còn rất lợi hại, bọn cung nhân ở Chiêu Dương cung đều nói tận mắt nhìn thấy một người con gái mặc áo trắng, xõa tóc, bay đi bay lại trên nóc Chiêu Dương cung, cuối cùng bay tới Phi Nguyệt các. Các nàng đều nói, chính bởi vì Chiêu Dương cung và Phi Nguyệt các có quỷ, cho nên Hoàng Thượng không thích tới hai nơi đó.” Đỗ Hiểu Nguyệt tung tin một cách nghiêm trang. Vốn dĩ cho rằng mấy người trong cung của nàng có thể đồn thổi chút ít lời đồn về cung Chiêu Dương, không ngờ bây giờ nói ra lại là Hành Vân các và Tiêu Âm các. Có điều, nghe nàng nói có mẫu có dạng, những tin đồn này có tin được không? Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt cũng hiểu mấy chuyện dã sử đó làm sao truyền tới —— người trong cung quá nhàn rỗi, hỏi thăm thêm một chút bí sử hậu cung, đợi về tới cung rồi, thay tên đổi họ, dựa vào mấy chuyện bí sử đó viết lại rồi đem ra chợ bán. Người trong dân gian rất thích nghe chuyện trong Hoàng cung, bán không đắt hàng mới lạ! “Có việc này ư?” Dư chấp sự hiển nhiên không tin, nếu như thật có việc này, sao chưa nghe đồn gì? “Thật mà!” Đỗ Hiểu Nguyệt ra sức gật đầu, “Một người chị em tốt của ta ngay lúc Chiêu Dương cung gặp xui đã chính miệng nói cho ta biết, nàng còn nói, vốn là Hoàng Hậu nương nương không cho phép các nàng nói ra, người nào nói liền bị tát miệng! Cho nên, tỷ tỷ tốt à, ngươi ngàn vạn lần không được nói ai khác biết! Ngàn vạn lần không thể nói!” “Ồ! Được!” Dư chấp sự gật đầu, lúc cúi đầu xuống thấy túi quần áo bên chân, lại nói, “Tiểu nha đầu, mau đưa mấy thứ này đến Tú Thanh cung, hôm nào nghe được bí mật hay ho gì thì lại đến Hoán Y cục tìm ta! À, đúng rồi, cô là người cung nào?” Ặc… Dư chấp sự thật đúng là hậu tri hậu giác, nói xong hết mọi bí mật rồi mới hỏi là người cung nào! “Ta là người của Thanh Hoa cung!” Đỗ Hiểu Nguyệt thuận miệng nói một cái tên, nói xong mới nghĩ hình như trong Hoàng cung không có Thanh Hoa cung! “Chuyện đó, Dư tỷ tỷ, tỷ cứ đi làm việc đi, chỗ đồ này ta nhất định đi giao! Mọi người đều là cung nhân, nên chiếu cố lẫn nhau, huống chi quan vị của tỷ cao hơn ta, lại có kinh nghiệm, sau này ta có thể còn làm phiền tỷ!” “Ừ!” Dư chấp sự gật đầu, đột nhiên mắt mở to, kinh hô, “Nguy rồi, ta còn phải tự mang y phục đến Hành Vân các! Không nói chuyện với cô nữa, ta đi đây! Hôm nào tới tìm ta nhé!” Nói xong liền hấp tấp rời đi. Vốn dĩ trong Hoàng cung này không có hỗn loạn như trong truyền thuyết a, nhìn vị Dư chấp sự này mà xem, thật đúng là… vô cùng sảng khoái! Đỗ Hiểu Nguyệt cúi đầu nhìn túi quần áo nọ, suy nghĩ không biết có nên mang về cung Chiêu Dương rồi sai cung nữ ở cung Chiêu Dương mang danh nghĩa Hoán Y cục đem đi —— mặc dù Đỗ Hiểu Nguyệt vào cung đã bốn, năm tháng rồi, vẫn không biết Tú Thanh cung đó nên đi hướng Đông hay hướng Tây. “Hoàng Hậu nương nương thật cao hứng, thi thoảng còn giả dạng cung nữ! Xem ra Hoàng Hậu đúng là rất nhàn hạ rồi!” Một giọng nói không nhanh không chậm, tràn đầy sự châm chọc truyền tới, khiến Đỗ Hiểu Nguyệt đang cúi đầu cứng người lại. Xoay người liền thấy Đàm Văn Hạo trên mặt không có biểu tình gì, bên cạnh còn có Lưu công công. Hắn, hắn đến đây lúc nào? Đi kiểu gì mà một tiếng động cũng không có? Ôi! Hôm nay ra khỏi cửa đầu tiên là làm chân bị thương, sau đó lại gặp lão đại của Hoàng cung rồi! “Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!” Đỗ Hiểu Nguyệt liền cúi thấp người, lẩm bẩm trong miệng, đã bị người ta phát hiện rồi, vậy nên ngoan ngoãn nhận sai, thái độ tốt một chút. “Hừ!” Đàm Văn Hạo nói một chữ giọng mũi, lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt rất lâu mới nói, “Hoàng Hậu theo trẫm đến cung Càn Thanh, trẫm có chuyện hỏi nàng” Cảm thấy không khí băng giá trên người đã mất đi, Đỗ Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trả lời: “Vâng! Nhưng thần thiếp về cung Chiêu Dương thay y phục trước đã rồi mới…” “Cứ như vậy mà qua đi! Dù sao cung nữ trong cung không mấy người biết nàng, không ai có thể nói nhảm về nàng.” Đàm Văn Hạo thản nhiên nói, “Lưu công công, phái người đem mấy thứ này đưa đến tay Phí Tu Dung.” “Vâng!” Lưu công công lĩnh mệnh, xoay người rời đi, lúc quay người thở hắt một hơi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Hậu nương nương cải trang cung nữ, đây đã là lần thứ hai thấy nàng mặc như vậy, có điều so với lần trước tốt hơn một chút, ít nhất trên người không có bụi đất và tơ nhện! Nhưng Hoàng Hậu nương nương cũng thật là, không có việc gì lại cùng các cung nữ trộn lẫn, nếu như không phải Hoàng Thượng tới, nàng thật sẽ đi giao đồ cho Phí Tu Dung? Như vậy cũng hơi quá… quá tổn hại đến hình ảnh quốc gia chi mẫu rồi! Thế nhưng Hoàng Thượng thấy Hoàng Hậu nương nương như vậy mà không tức giận, ngược lại để nương nương đi đến cung Càn Thanh, phải biết rằng, các phi tử khác đến cửa của Càn Thanh cung đều chưa bước qua! “Vẫn lo lắng cái gì, mau đi thôi!” Đàm Văn Hạo đi hai bước, lại quay đầu ngước nhìn, Đỗ Hiểu Nguyệt đang lề mề phía sau, “Ta có chuyện muốn nói với nàng!” Nghe thấy hắn thay đổi xưng hô, Đỗ Hiểu Nguyệt biết Đàm Văn Hạo lúc này đã tự ình thân phận như đồng bạn, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng khôi phục ngữ khí bình thường, hơi oán giận nói: “Huynh cho là ta không muốn đi nhanh một chút hả! Chân huynh dài, bước lớn, ta theo không kịp!” Nếu như không phải chân đi bộ không thuận tiện, đã sớm quay về Chiêu Dương cung rồi! Lúc ở Hội Lan các, Đàm Văn Bác đề nghị đưa Đỗ Hiểu Nguyệt hồi cung, lại bị Đỗ Hiểu Nguyệt cự tuyệt —— hậu cung trọng địa, Vương gia gì đi nữa cũng cần chú ý! Bước chân dừng lại, xoay người, nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt chậm rãi thong thả đi tới, gió nhẹ thổi lên quần lụa mỏng, kết hợp với khí chất dửng dưng của nàng, làm cho trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn, một cảm giác vui sướng dâng lên trong lòng. Nhưng mà tư thế bước đi của nàng có chút kỳ quái, chân khấp khểnh một chút, “Chân nàng làm sao vậy?” Đàm Văn Hạo khó hiểu, ngày hôm qua nhìn nàng vẫn khỏe mạnh, mới một đêm không gặp, sao lại bị thọt rồi? Một chút tức giận nảy ra trong lòng, một người lớn như vậy, thế mà không đối tốt được với bản thân! Nếu vừa rồi không gặp nàng, có thật nàng định mang mấy thứ kia đến cung Tú Thanh? “Uh… Lúc đi đường bị sái chân rồi.” Đỗ Hiểu Nguyệt sẽ không nói ra vốn là tự mình từ một nhành cây ột thước nhảy xuống làm bị thương, rất mất mặt. “Ai cũng đi trên đường, sao nàng lại bị sái chân?” Đàm Văn Hạo không chút suy nghĩ mà thốt ra một câu. “Ta… Ta thích bị sái chân, thế nào?” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng bực, chân mình bị sái liên quan gì điểu sự của hắn, bây giờ hắn tức cái điểu khí gì chứ? Tức giận, rất tức giận! Trước giờ không ai dám chống đối mình như thế! “Có thể làm gì nàng? Có thể làm như này!” Mặt mũi Đàm Văn Hạo lạnh lẽo, bước hai bước lớn, đi tới trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, một tay cầm lấy tay Đỗ Hiểu Nguyệt, tay kia đỡ thắt lưng nàng, vừa chớp mắt đã bế công chúa[5] Đỗ Hiểu Nguyệt lên. “Hả!” Đỗ Hiểu Nguyệt bị hành động đột nhiên của người này dọa, mặt mũi đỏ lựng, lắp bắp chỉ thẳng chóp mũi Đàm Văn Hạo hỏi, “Huynh… Huynh làm gì đó? Ta… Huynh… Mau thả ta xuống, huynh đừng quên huynh là Hoàng Thượng, ta là cung nữ, nếu để người ta nhìn thấy, không chừng sẽ mang ‘tội danh’ dâm loạn hậu cung!” “Nàng cũng biết ta là Hoàng Thượng? Đừng quên, tất cả đàn bà con gái trong hậu cung này, trẫm đều có thể động tới! Huống chi nàng lại là Hoàng Hậu của trẫm!” Nhìn thấy bộ dạng cuống quýt đỏ mặt hiếm thấy của Đỗ Hiểu Nguyệt, không khỏi nghĩ muốn tiến thêm một bước mà kích thích nàng. Hôn quân! Dâm ma! Cái gì mà tất cả đàn bà con gái trong hậu cung đều có thể động vào?! Hắn đúng là ngựa đực mà, chỉ cần là giống cái đều có thể phát tiết! “Thả ta xuống!” Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ tới bàn tay người này không biết đã chạm qua bao nhiêu phụ nữ, một cảm giác khó chịu quanh quẩn trong lòng, nhẹ nhíu mày, “Bẩn chết đi được, ta không cần huynh động vào.” “Nàng nói cái gì?” Trong cơn giận dữ, lạnh giọng hỏi, phải biết rằng, hậu cung có bao nhiêu người con gái mong được nhìn mặt Hoàng Đế một lần, lại có bao nhiêu người con gái muốn bay lên ngôi cao làm Phượng Hoàng! Đáng tiếc, người con gái này, không chỉ cân nhắc chuẩn bị kỹ muốn vào lãnh cung hoặc là xuất cung, đối với mình lại còn khinh thường! “Ta nói, ta muốn huynh thả ta xuống!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng quắc mắt nhìn, “Không phải nói muốn đi Càn Thanh cung sao? Làm như vậy ta đi thế nào? Hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, mẹ ngươi…” Vừa nói tới đây, đột nhiên nhớ ra Thái Hậu hiện giờ cũng không phải mẹ hắn, mọi lời nói đều không có nữa rồi. Uh, yên lặng như thế này, không chỉ không nói gì, biểu tình trên mặt cũng thay đổi, hoặc nói suy tư không biết đã chạy đi đằng nào rồi! Hóa ra điểm huyệt nói còn có công hiệu này a, thế nào mà trước kia không phát hiện ra?! Ôm Đỗ Hiểu Nguyệt đang mơ màng, không hề để ý tới cung nhân quỳ trên đường, Đàm Văn Hạo thỏa mãn đi thẳng hướng Càn Thanh cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]