“Ta hỏi, vừa nãy cô đã trông thấy những gì, nghe thấy những gì?” Thấy lòng mình mềm ra, Hạ Lan Tuyết biến sắc. Ánh mắt y càng lạnh buốt, chằm chằm nhìn vào cô, hỏi.
“Thật ra cũng chẳng nghe thấy gì cả.” Y Nhân thật thà đáp.
Chỉ dựa vào mấy câu đó, quả thật không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Cô trông thấy nàng ta rồi sao?” Hạ Lan Tuyết lại hỏi tiếp, vẻ đầy hăm dọa.
Y Nhân lắc đầu, “Không thấy.”
Quả vậy, cô chỉ thấy bóng dáng người đó mà thôi. Đương nhiên tuy không nhìn thấy nhưng qua lời nói của bọn họ, cô cũng nhận ra thân phận đối phương.
Có điều, câu hỏi của Hạ Lan Tuyết là “trông thấy hay không” chứ không phải “biết hay không”.
Y Nhân vẫn rất điềm nhiên.
Hạ Lan Tuyết cúi mặt xuống, chăm chú nhìn cô. Ánh chiếu trong mắt hắn là một đôi mắt trong veo không chút tạp niệm.
Trước đôi mắt đó, Hạ Lan Tuyết không cách nào hoài nghi cô nói dối.
Nghĩ đến đây, hắn hơi bình tĩnh lại, chút sát khí còn lại sau cùng cũng theo đó mà tan biến.
“Có điều, dáng vẻ của ngươi… quá bi thương.” Y Nhân ngập ngừng rồi chợt chạm tay lên mặt y, khẽ nói: “Dường như đã đánh mất thứ gì vậy.”
Khi nãy, Hạ Lan Tuyết lặng lẽ đứng giữa một vùng hoa tàn lá rụng đã thất hồn lạc phách như thế.
Vậy nên Y Nhân không chịu nổi, muốn đưa tay ra san phẳng lại phần đã mất mát đó.
Động tác của cô rất đột ngột, nhưng lại tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170869/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.