Kẻ bắt cóc rõ ràng đã dao động, cục diện nhất thời rơi vào thế giằng co.
Y Nhân nấp sau hòn giả sơn vốn định len lén di chuyển vị trí, nhưng vừa rón rén đi được vài bước, lại không nhịn được mà ngoảnh lại, lén nép mình xuống cạnh ngọn giả sơn mà nhìn sang bên kia.
Đập vào mắt cô đầu tiên là tấm lưng của kẻ bắt cóc, y bận đồ dạ hành màu đen, lộ rõ vẻ oai dũng tráng kiện, còn nữ tử bị y dùng trường kiếm uy hiếp thì chỉ thấy được nửa mặt nghiêng, nhưng nửa gương mặt của nàng đã đủ khiến cô hít sâu một hơi.
Cô chưa từng thấy nữ tử nào thanh lệ như vậy, tuy Y Lâm đã là mỹ nhân hiếm có nhưng so với nàng còn kém xa.
Nàng ta thanh khiết, mong manh, cao quý nhường ấy, trong tình hình này cũng chẳng hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ một mực bình thản, như không cốc u lan.
Thông qua phục sức Y Nhân đã nhận ra nàng, chính là nữ tử khi nãy trò chuyện riêng với Hạ Lan Tuyết, hoàng hậu của Thiên triều.
Cô chợt động tâm niệm, ánh mắt dời đến Hạ Lan Tuyết bên kia, phía trước có rất nhiều kẻ đứng lố nhố, dẫn đầu đương nhiên là Hạ Lan Tuyết và Hạ Lan Khâm, đằng sau là một đám cung nữ thị vệ, còn cả mấy phi tần vò nát khăn tay, sợ đến nỗi hoa dung thất sắc – có điều trong mắt mấy phi tần đó ít nhiều gì cũng có vẻ hả hê khoái trá. Trong đám bọn họ, còn có cả Y Lâm.
Tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170865/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.