Tên bắt cóc đương nhiên không có trình độ ‘ cấtmột bước đi mười vạn tám ngàn dặm’ như Tôn Ngộ Không.
Lúc y đáp xuống, Y Nhân nhận ra trước mặt vẫn là bức tường cao ngất của cấm cung, chỉ là từ bên trong nhảy ra bên ngoài tường mà thôi.
Nơi này quay lưng về phía đại lộ, phía ngoài cấm cung là vùng núi hoang đồng vắng, rất hợp để trốn chạy.
Đúng lúc kẻ kia chuẩn bị kéo Y Nhân chạy tiếp, đột nhiên một người xông ra từ khúc ngoặt ở góc tường khiến tên bắt cóc giật mình, vung kiếm toan chém nhưng chợt ngừng phắt lại.
Kẻ mới tới kéo khăn đen che mặt xuống, để lộ gương mặt lạ hoắc nhưng khá thanh tú.
Y Nhân liền nghe thấy tên đang kiềm chế mình mừng rỡ reo lên: “Phương Trạch!” rồi đẩy cô ra, dang tay hướng về phía kẻ mới đến.
“Ngươi không bị bắt sao? Chẳng phải mọi người đều bị Hạ Lan Khâm bắt rồi ư?” Tên bắt cóc hỏi.
“Lúc đó ta nấp trong sơn động của ngọn giả sơn nên không bị phát hiện, mới may mắn thoát được.” Người trẻ tuổi tên ‘Phương Trạch’ kích động đáp.
Y Nhân bàng quan đứng một bên nhìn huynh đệ họ trùng phùng sau đại kiếp, nhưng khi nghe thấy gã ‘Phương đệ’ đó lên tiếng đáp, không hiểu sao cô lại chớp chớp mắt.
Giọng nói cũng như gương mặt đó đều lạ hoắc nhưng cô lại thấy thân thiết khôn tả, thật là quái lạ. Chính là cảm giác thân thiết khiến người ta rất vững dạ, rất ấm áp đó.
“Dù sao ngươi bình yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170863/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.