Bùi Nhược Trần nhỏm dậy đã làm kinh động đến Y Nhân, có điều cô chỉ mơ mơ màng màng trở mình một cái rồi lại ngủ khò.
Hàng mi dài thật dài khẽ lay động chẳng khác nào cánh bướm, đôi môi hồng hồng khẽ dẩu ra, rồi lại chóp chép trong vô thức.
Giữa lúc Bùi Nhược Trần do dự chẳng biết có nên gọi cô tỉnh dậy hay không, bàn tay vừa chạm tới mặt cô thì sực nhớ lại tối qua, trong lúc mơ hồ, mình từng nghe thấy tiếng ca hát: là một giọng non nớt thơ ngây trong trẻo, bài nào bài nấy đều lạ hoắc nhưng lại êm tai lạ lùng.
Cánh tay y bỗng khựng lại giữa chừng, nơi đầu ngón tay nhạy cảm dường như còn cảm thấy được những sợi lông tơ mềm mịn kia khẽ run rẩy, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng người ồn ào náo loạn.
Bùi Nhược Trần ngẩng đầu nhìn, thấy cửa phòng đã bị ai đó khẽ khàng đẩy ra, Hạ Lan Tuyết mặt sa sầm đứng ngay giữa cửa, thưởng thức cảnh tượng trong phòng.
Ánh mặt trời ban sớm hắt từ ngoài vào, khiến chiếc bóng của y dài ra đen sẫm.
Đám gia đinh Bùi phủ vừa tất tả đuổi theo sau Hạ Lan Tuyết, vừa bẩm: “Vương gia, vương gia, quả thực vương phi nương nương không ở trong tệ phủ, người trong phủ chẳng ai thấy nương nương cả…”
Vừa chạy vừa kêu, đám gia đinh đã chạy tới trước cửa, thấy cảnh tượng trong phòng, bọn họ không khỏi ngớ người ra lẩm bẩm: “Ấy, ở đây mọc ra con nha đầu này thế nhỉ?”
Bùi Nhược Trần lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170849/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.