Y Nhân lại đặt mình xuống say sưa ngủ tiếp, tới chừng tỉnh dậy chỉ thấy trong lò lửa reo tí tách, ấm áp tựa mùa xuân.
Vừa ưỡn người, vươn vai, cô chợt nhận ra trên mình đang đắp một tấm chăn dày, mà Thập Nhất cũng đang thêm củi vào lò. Ánh lửa hồng rực lên đỏ au trên má Thập Nhất, êm ái vô cùng.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi à, giờ là trưa ngày hôm sau đấy.” Thấy cô trở mình ngồi dậy, Thập Nhất vội đứng lên rồi nhìn ra cửa bĩu môi: “Bùi đại nhân đợi cô cả sáng kìa.”
Vừa nghe tới Bùi Nhược Trần Y Nhân đã hí hửng định nhảy ngay xuống đất, nhưng vừa chống tay xuống giường, cô đã “ái da!” một tiếng, vội cúi đầu nhìn: vết thương trên tay đã được băng bó lại cẩn thận, quấn gấm hảo hạng thật chặt rồi xức thuốc mát lạnh.
“Lúc sau vương gia còn quay lại thay thuốc cho tiểu thư đó.” Thập Nhất tươi cười giải thích, cô có dự cảm rằng tiểu thư nhà mình chắc sắp có hi vọng rồi.
Nhưng Y Nhân chẳng hề để lọt tai câu đó, chỉ tâm tâm niệm niệm Bùi Nhược Trần đang đợi bên ngoài, chẳng kịp mang giày, cứ để chân trần xông ra ngoài.
Thập Nhất liền xách giày cuống quít chạy theo sau.
Qua khỏi bức bình phong, quả trông thấy Bùi Nhược Trần đang ngồi bên bàn gảy chiếc dao cầm khi xưa đã tặng cô, vẻ mặt an tĩnh, chẳng hề lộ vẻ bồn chồn vì chờ đợi.
Y Nhân thực thích vẻ trầm tĩnh của y: tĩnh cũng an tâm, động cũng an tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170847/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.