Tới ngày thứ mười, vết thương trên tay Y Nhân đã khỏi tám chín phần, nét vẽ cũng không còn gượng gạo nữa.
Ăn sáng xong, Y Nhân lại ngồi vào bàn vẽ vời như mọi ngày, nhưng vừa phác được mấy nét đã nghe thấy tiếng Thập Nhất reo hớn hở từ ngoài cửa: “Vương gia tới rồi.”
Y Nhân quăng bút miễn cưỡng ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Lan Tuyết mình khoác áo cừu trắng muốt đang thong thả men đường tiến lại, sắc trắng của áo ánh lên gương mặt tuấn mỹ như bạch ngọc của y quả là tuyết nhường sương kém, đẹp đẽ vô ngần.
Hèn chi Thập Nhất lại mừng rỡ như thế, đúng là đồ… mê giai.
Y Nhân chỉ liếc y một cái rồi lại quay đi cắm mặt vào giấy vẽ vẽ vời vời.
Hạ Lan Tuyết cũng chẳng lấy đó làm điều, ngược lại còn dịu dàng đứng đằng sau, đằng hắng mấy tiếng mới ngập ngừng hỏi: “Tay đỡ rồi chứ?”
Y Nhân vội đưa tay huơ huơ trước mắt y xem có gì bất thường chăng.
“Đang làm gì thế?” Hạ Lan Tuyết bắt đầu lúng túng, không biết nói gì.
“Vẽ tội phạm.” Y Nhân cúi đầu đáp, vẻ lạnh nhạt.
“Tội phạm ư?” Từ sau nhìn lại, y chỉ thấy tranh vẽ đầy bàn, nào thấy tội phạm, bức nào bức nấy đều họa một người duy nhất, hoặc nhìn thẳng hoặc nhìn nghiêng, đều là Bùi Nhược Trần. “Nhược Trần là tội phạm à?”
Hạ Lan Tuyết thở dài, vươn tay cầm lấy một bức họa từ phía sau, hờ hững nói: “Hôm nay là đại hôn của Bùi Nhược Trần, nếu cô thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170837/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.