Edit: Docke
“Ngươi đã biết thân phận của ta mà vẫn nói ra như vậy, không sợ ta diệt khẩu sao?” Viêm Hàn thu hồi vẻ ngạc nhiên ban đầu, rất hứng thú hỏi.
Y Nhân cúi đầu, khe khẽ thở dài, dáng vẻ rất bất đắc dĩ, “Ta cũng biết là sẽ như vậy mà.” Sau đó, cô ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn, “Thế nhưng, chuyện cá cược của chúng ta coi như đã định rồi, đúng không?”
“Ngươi chỉ đang nghĩ là mình sẽ thắng cược, sau đó yêu cầu ta không được tổn hại tính mạng của ngươi?” Viêm Hàn cười hỏi. “Nếu như ngươi thắng, ta đáp ứng ngươi cũng không sao – - Nhưng mà, ngươi thắng không nổi.”
“Đương nhiên không phải.” Y Nhân lắc đầu nói, “Nếu là như vậy, ta chỉ cần không đi vào là được rồi, hà tất còn phải cùng ngươi thi uống rượu làm gì – - Ngươi biết đó, uống rượu thật ra cũng là một chuyện rất hại người.”
“Người nói vậy thì, ngươi đã nhận ra thân phận của ta cho nên mới vào?” Khuôn mặt tươi cười muôn đời bất biến của Viêm Hàn rốt cục chìm nghỉm.
“Đúng vậy.” Y Nhân mở to hai mắt nhìn hắn, nặng nề mà gật đầu, vô cùng thành thật.
“Vậy mục đích của ngươi là gì?” Chẳng biết tại sao, nghe thấy vậy, trong lòng Viêm Hàn lại thấy không hài lòng chút nào, tiện đà nghiêm mặt nói: “Năm đó phụ vương bại trong tay Tức phu nhân. Viêm Quốc tuân thủ lời thề, hai mươi mấy năm không hề đặt chân vào Thiên Triều nửa bước. Hôm nay, nếu ngươi nghĩ có thể lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170733/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.