Edit: Docke
“Rất ngon.” Hạ Lan Tuyết gần như tham lam mà ăn hết chén cháo trong tay, sau đó buông xuống, thản nhiên nói, “Mùi vị của cỏ vô ưu, vĩnh viễn là hương vị ngọt ngào nhất trên đời.”
Nghe vậy, Dung Tú như bị sét đánh, trợn mắt há mồm, chết đứng tại chỗ.
Hạ Lan Tuyết lẳng lặng thu nhỏ ánh mắt, cực kỳ bình thản mà nhìn nàng: “Ta hiểu, rất hiểu. Ta cũng đã nói, bất luận nàng muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng.”
“Ngươi…” Đôi môi Dung Tú run rẩy kịch liệt, sắc mặt cắt không còn giọt máu. “Ngươi đã biết, vì sao không vạch trần ta? Vì sao không mắng ta, không hỏi ta? Vì sao còn muốn làm ra vẻ tự cho là mình vĩ đại như vậy? Nói cái gì mà hiểu được ta!”
Tâm tình của nàng đột nhiên trở nên kích động, vung tay hất đổ tất cả chén đũa trên mặt bàn xuống đất.
Loảng xoảng, vỡ thành từng mảnh vụn.
Cháo loãng văng lên, dính cả trên người Hạ Lan Tuyết, ướt cả bố y thanh sam. Anh cũng không tránh né, an tĩnh mà ngồi yên một chỗ tựa như một pho tượng đất.
Nhìn nàng.
“A Tuyết.” Dung Tú rốt cuộc bình phục thần tình, một lần nữa mở miệng, mang theo một loại giọng điệu xa lạ nói với Hạ Lan Tuyết: “Cỏ vô ưu sẽ không đả thương hay lấy đi tính mạng, chỉ tiêu trừ ký ức. Sau đó, ngươi có thể thanh thản ổn định, nghe theo lệnh Bệ hạ, làm một thần tử ưu tú nhất của Bệ hạ. A Tuyết, từ nay về sau, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170706/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.