Edit: Docke
“Tiểu Dung, bắt đầu từ khi nào? Bắt đầu từ khi nào? Nàng không hề yêu ta sao?” Rốt cuộc, anh nói từng câu từng chữ, đem vấn đề này nói rõ ra.
Đây là vấn đề đã nấn ná trong lồng ngực lâu lắm rồi, nhưng anh cứ hèn nhát, tận lực dối gạt chính mình.
Giọng nói của anh réo rắt như nước chảy qua dạ thạch, lan tràn chảy ra cánh đồng đêm hoang vu vô biên vô hạn, trong trẻo nhưng lạnh lùng hư vô, tựa như cơn gió chợt thổi qua.
Hầu như, không còn là giọng nói của mình nữa.
Anh nghe thấy giọng nói của mình nhưng không có cách nào khẳng định được đó chính là giọng nói của mình.
Dung Tú chống tay lên thân ghế, nàng gần như không còn đứng vững được nữa.
Thất thố vừa rồi, đã tiêu hao toàn bộ khí lực của nàng.
Sau đó, Dung Tú khóc.
Đôi vai gầy xinh đẹp khẽ run run.
Nàng nức nở.
Nàng vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi, A Tuyết, xin lỗi. Ta cũng không biết. Ta chỉ bất đắc dĩ thôi. Ngươi biết mà, ta thân bất do kỷ…”
“Ta biết.” Hạ Lan Tuyết dĩ nhiên nở nụ cười, cười đến thê lương mà mị hoặc, tựa như một đóa hoa nở rộ trong sương mù, “Nhưng là vì sao?”
Anh đã biết đáp án, nhưng làm sao có thể cam tâm đây?
Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Bọn họ cùng nhau chứng kiến cảnh vật xung quanh lớn lên. Bọn họ sớm đã định ước hẹn cùng nhau cả đời. Có một thời gian, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170704/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.