Edit: Docke
“Ta cũng sẽ không cưỡi ngựa đâu.” Vừa dứt lời, Y Nhân lại nhanh chóng thòng thêm một câu.
Cái mông của cô đã trải qua một thời gian phải lăn qua lăn lại trên lưng ngựa chịu không nổi nữa rồi. Lần trước bị Vũ Gia bắt cóc mấy ngày mấy đêm, ký ức của Y Nhân hãy còn mới mẻ lắm.
Bùi Lâm Phổ rất phiền muộn: Sao không đòi ta dùng đại kiệu tám người khiêng rước ngươi qua đó luôn đi?
“Tốt nhất là có một cỗ kiệu…” Quả nhiên, tiểu nha đầu không biết trời cao đất dầy này lại nói ngắn ngọn một câu trọng điểm. Vấn đề là, nét mặt của cô vẫn cực kỳ thành khẩn, cực kỳ chăm chú.
Hơn nữa, ánh mắt của cô chợt hiện lên, chính là thương cảm vô cùng – - khiến người ta nhìn vào không thể nào cự tuyệt.
“Sắp xếp vài người đưa nàng qua đó đi.” Bùi Lâm Phổ nhẫn nhịn, sau đó rất có phong độ mà dặn dò thuộc hạ, “Tạo hàng rào sắt trấn giữ nơi này, một con ruồi cũng không thể buông tha.”
Thị vệ lĩnh mệnh đi ra chuẩn bị cỗ kiệu. Y Nhân ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Bùi Lâm Phổ – - Vừa vặn Bùi Lâm Phổ đang đứng bên cạnh một đống cỏ khô. Cô cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống. Hai tay nâng má, làm một bộ dạng ‘Ta rất an phận ngồi đây chờ nha’.
“Phải rồi, ngươi thì làm sao có thể đọc hiểu được di ngôn của Tức phu nhân?” Bùi Lâm Phổ hơi sững một chút, hỏi.
“Ồ, chúng ta là đồng hương.” Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170688/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.