Edit: Docke
Hạ Lan Tuyết cười ngượng, thở dốc hồi lâu mới nhẹ giọng than thở: “Bị ngươi phát hiện rồi.”
Phượng Cửu theo dõi anh thật lâu, trong mắt đầy hờn giận, rồi dần dần chuyển sang bình tĩnh.
“Ngươi vốn không cần làm như vậy.” Phượng Cửu thấp giọng nói: “Những chuyện không muốn nhớ nữa thì cứ quên đi là được rồi. Cần gì phải dùng thuốc mạnh như vậy. Thà làm thương tổn bản thân, cũng phải nhớ kỹ vậy sao.”
Ăn phải cỏ vô ưu, cho dù không đến mức mất hết trí nhớ, nhưng những chuyện không muốn nhớ rõ thì cũng có thể sẽ quên.
Thế nhưng Hạ Lan Tuyết lại không quên nổi chuyện gì.
Bởi vì lần đầu tiên khi anh tỉnh lại, tự mình đã uống thuốc rồi – - thuốc này lại có tác dụng phụ rất lớn. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Phượng Cửu vẫn chần chờ không chịu cho anh dùng thuốc. Nhẹ thì thổ huyết, nặng thì đả thương và phế phủ. Làm như vậy quá mạo hiểm, cũng không nhất thiết phải như thế…, rất không có trách nhiệm với chính bản thân mình.
“Vì sao phải bắt buộc bản thân phải nhớ kỹ mọi chuyện như vậy?” Phượng Cửu lại nói, “Có thể quên đi, không biết là mộng tưởng của bao nhiêu người nữa.”
“Ta không thể quên được.” Hạ Lan Tuyết rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Rất nhiều chuyện, ta phải có trách nhiệm với nó. Nếu như trốn tránh, cũng là trốn tránh trách nhiệm của chính mình. Phượng Cửu tiên sinh, làm khó cho ngươi, thành thật xin lỗi.”
Phượng Cửu hơi buông tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170660/quyen-2-chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.