Chương trước
Chương sau
Edit: Docke

Vũ gia gần như muốn phát cuồng rồi.

Đầu bốc khói xanh.

Ngay khi hắn chuẩn bị phát nổ thì Bùi Nhược Trần nãy giờ vẫn bàng quan đứng đó lại thình lình nói một câu: “Vật kia, là bản đồ sao?”   

Vũ gia hồ nghi nhìn về phía hắn: “Bản đồ gì?”

“Bản đồ đến mộ phu nhân. Cha ta vẫn muốn tìm một vật gì đó. Cả Liễu Sắc cũng muốn tìm nó, chính là bản đồ đúng không?” Bùi Nhược Trần an tĩnh hỏi.

Vũ gia không trả lời thẳng, mà hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không nói.

Bùi Nhược Trần cũng không để tâm, chỉ dùng giọng điệu lạnh nhạt nói tiếp: “Tất cả mọi người đều cho rằng tấm bản đồ kia đang ở trong tay phụ thân ta. Bởi vì năm đó, chính ông đã dựa vào bản đồ ấy mà chiếm được lòng của Hạ Lan gia… Thế nhưng, chỉ có phụ thân mới biết được sự thật. Đám người Liễu Sắc dùng trăm phương nghìn kế hòng tìm được tấm bản đồ, nhưng thật ra chỉ là giả mà thôi. Sau đó, bản đồ thực sự cũng đã biến mất cùng Tức phu nhân rồi. Bây giờ, cái mà chúng ta muốn đi tìm, chính là tấm bản đồ thật, có đúng không?”

Vũ gia vẫn không trực tiếp trả lời, mà hồ nghi hỏi ngược lại: “Tiểu tử Liễu Sắc kia cũng đang tìm bản đồ?”

“Ta đã thấy tấm bản đồ giả đó rồi. Chỉ là một bức tranh phong cảnh bình thường, vẽ một dòng thác chảy từ trên núi xuống, cũng không có hình ảnh chữ viết gì ẩn phía sau, cũng không có võ công điển tịch gì bí mật. Rốt cuộc nó là cái gì mà khiến cho các ngươi phải khẩn trương như vậy?” Bùi Nhược Trần nhàn nhạt mà nhìn Vũ gia, nhạt nhẽo mà sắc bén hỏi.

Lông mi Vũ gia bỗng vung lên, tức giận mà cười chế nhạo, nói: “Tiểu tử ngươi muốn chết rồi sao mà dám xen vào việc của người khác hả! Khi nào đến mộ của phu nhân, ta sẽ hỏa táng ngươi để tế phu nhân trên trời linh thiêng!”

Bùi Nhược Trần buông mắt xuống, không nói. Cũng đã bị những lời này bịt đường chặn lối, dù suy nghĩ thế nào cũng không thông suốt được những thắc mắc trong lòng.

Vũ gia trông thấy biểu tình của hắn thì tức lắm. Vì sao bọn trẻ ngày nay hỗn xược như vậy, không sợ lão gì cả?

Y Nhân là thế, Hạ Lan Tuyết cũng thế, mà Bùi Nhược Trần cũng như thế.

Biểu hiện của bọn họ khiến cho Vũ gia cảm thấy rất thất bại, rất rất thất bại.

“Hặc ặc…” Bị bỏ qua một bên, Y Nhân tựa hồ như bị bão cát làm sặc một cái, đột nhiên ho khan vài tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc giữa Bùi Nhược Trần và Vũ gia.

Sau đó, cô từ từ mà nhìn ra phương xa, nói một câu tựa hồ như vô nghĩa: “Có muốn ăn mừng năm mới hay không?”

Thì ra hôm nay là đêm giao thừa.

Người dân bình thường, từng nhà từng nhà đều đã treo đèn trưng hoa, vui sướng, chào năm cũ đón mừng năm mới rồi.

Bọn họ thì sao? Vẫn còn ở đây tính toán lẫn nhau, đòi đánh đòi giết.

Một năm đã qua, đã làm được những gì?

Vũ gia nghe vậy thì ngẩn người, lập tức cũng cảm khái, “Đúng vậy, lại đã một năm nữa rồi. Phu nhân đã qua đời được mười lăm năm lẻ năm tháng rồi.”

Bùi Nhược Trần cũng hoàn hồn khỏi sự trầm tư, thoáng nhìn qua Y Nhân. Ngắm ngắm, trong ánh mặt đột nhiên lại bùng lên sự ôn nhu, làm như muốn hòa tan người ta trong sự dịu dàng.

“Chúng ta đi thôi.” Hắn lại nhanh chóng cúi đầu, thản nhiên nói.

Vũ gia dẫn đầu đi lên phía trước. Y Nhân lần này rơi xuống phía sau, cùng sóng vai với Bùi Nhược Trần.

Bọn họ miễn cưỡng mà đi, nhưng Vũ gia hiển nhiên có kinh nghiệm hơn nhiều, dẫn bọn họ đi theo con đường tắt. Quãng đường vì vậy được rút ngắn rất nhiều.

Đến hoàng hôn, bọn họ nhìn thấy một sa mạc đá cát hoang vu rộng lớn.

Xa xa nhìn lại, tòa thành như bị bỏ hoang, giống như một cánh đồng hoang vu bị bỏ quên trong kiến trúc la mã.

“Đêm nay cứ ở đây đi.” Vũ gia đưa bọn họ tiến vào một nham động thiên nhiên, xoay người điểm huyệt ở hai chân Bùi Nhược Trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.