EDITOR: DOCKE
Roi ngựa vung lên, roi ngựa hạ xuống.
Những âm thanh “Brap Brap” trở thành tiếng động duy nhất trên suốt chặng đường.
Y Nhân có vẻ buồn ngủ, hai mắt lờ đờ bưng cái ly lên, dứ dứ về phía Hạ Lan Tuyết ra hiệu. Hạ Lan Tuyết lắc đầu nói: “Không uống”. Đợi một lát, thấy cánh tay Y Nhân buông xuống, đầu hạ thấp, ra vẻ như có thể lập tức ngủ được ngay, anh nhanh chóng nói: “Nàng gắp cho ta miếng điểm tâm màu đỏ kia đi.”
Sắc mặt Y Nhân đầy hắc tuyến, không thể nhịn được nữa, rốt cuộc hỏi: “Chẳng phải tay trái của anh vẫn còn động đậy được hay sao?”
Hạ Lan Tuyết nhìn cô với vẻ thuần khiết, nhắc lại: “Chính nàng đã đồng ý sẽ chăm sóc cho ta, mãi cho đến khi tay phải của ta bình phục lại mới thôi mà.”
Y Nhân không nói gì, nghiêng đầu nhìn cảnh đường bên ngoài cửa sổ.
Cô có cảm giác mình bị lừa mắc mưu nghiêm trọng.
Chiều hôm đó ở bên cạnh hồ, Hạ Lan Tuyết nói: “Chúng ta cùng nhau trở về.”
Rốt cuộc, cô trả lời: “Không được, ta muốn chờ Viêm Hàn.”
Hạ Lan Tuyết làm ra vẻ vô cùng đau đớn, tay trái chống đỡ, nhíu mày nói: “Nhưng mà, tay phải của ta như chết rồi. Một mình trở về Thiên Triều, chỉ sợ là mặc quần áo, ăn cơm, uống nước… là cả một vấn đề
“Nhưng mà…”
“Hay là, nàng cứ cố chăm sóc cho ta một thời gian trước. Chờ tay phải của ta bình phục rồi, có thể tự gánh vác được, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170530/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.