EDITOR: DOCKE
Ngày xưa là phủ Phò Mã, hôm nay đã là phủ Tể Tướng.
Vừa mới vào xuân, cũng đã tiêu điều.
Hạ Lan Tuyết xuất hiện nơi góc tường, né tránh sự tuần tra của đám tử sĩ, lặn xuống hậu hoa viên một cách thành thục.
Lúc tòa nhà này được xây dựng, anh cũng có phần tham gia giám sát, bởi vậy rất quen thuộc.
Nhớ lại thời gian Hạ Lan Du cùng Bùi Nhược Trần kết hôn, cả tòa viện khoác lên mình sắc xanh sắc đỏ, đèn lồng ngọc bích sáng trưng, thêu rồng khắc phượng.
Chẳng qua chỉ mới cách đó nửa năm, vậy mà cảnh vật đã hoàn toàn đổi khác. Lá vàng rơi đầy đất, phủ cả lên mặt hồ, không có người quét dọn, trở nên thối rữa. Gió thổi đến, bốc lên một trận hôi tanh.
Hạ Lan Tuyết âm thầm cảm thán một hồi. Sau đó khẽ khàng đi lên gian lầu các mà Hạ Lan Du thích nhất.
Sở dĩ anh xác định nàng đang ở đây, đơn giản là vì trừ Hạ Lan Du ra, đó cũng là nơi mà Dung Tú ưa thích.
Đó là một tòa lầu cao dựng bằng gỗ, cửa sổ đâm ra bốn phía. Đứng ở trên lầu, gió mát trăng thanh, có thể nhìn ngắm được tất cả phong cảnh trong hoa viên.
Đánh đàn ngâm thơ, ngắm trăng dưới hồ, đó là những việc làm mà Dung Tú thích nhất.
Nàng luôn là người yêu thích sự tao nhã tĩnh lặng.
Nhớ lại hình ảnh mơ hồ vẫn còn ở trong đáy lòng, Hạ Lan Tuyết cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170527/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.