EDITOR: DOCKE
Hạ Lan Thuần lại nhướng mày, âm thanh càng lúc càng lạnh lẽo, “Hiện giờ thái hậu bệnh nặng, toàn cung không ai lại không lo lắng, cầu phúc cho thái hậu. Nàng lại vội vàng cùng Lan Phi tranh thủ tình cảm, còn làm mấy trò dồ dại búp bê cổ gì đó nữa. Trẫm nghĩ, ngôi vị hoàng hậu của nàng, đã đến lúc phải xem xét lại rồi.”
Dung Tú không có bao nhiêu phản ứng, chỉ thản nhiên hỏi: “Bệ hạ phế thần thiếp, làm sao lại không có lỗi với Dung thái sư, người đã đối với bệ hạ tận trung như một. Nếu ông biết con gái của mình đã bị phế ngôi hoàng hậu, liệu ông còn có thể trung thành và tận tâm với bệ hạ đến đâu?”
“Chẳng lẽ trẫm phải sợ một tên đại thần sao?”
“Không phải bệ hạ sợ, mà là hết sức lợi dụng. Phụ thân tuy đã không còn quyền thế như lúc trước, nhưng văn võ trong triều có đến một nửa là môn sinh (học trò) của phụ thân. Cho dù bệ hạ có chán ghét nô tì, cũng không thể nào hành động thiếu suy nghĩ được. Bất kể thế nào, vẫn phải để cho nô tì ngồi trên ngôi vị hoàng hậu này. Không phải sao?” Dung Tú lẫm lẫm nhìn hắn. Một cô gái nhu nhược như vậy, nhưng trong lời nói lại như có đao có kiếm, châm chích đến nhỏ máu.
“Nàng xem trẫm có dám phế nàng hay không!” Hạ Lan Thuần giận tím mặt, nắm chặt lấy tay Dung Tú, lôi nàng ra ngoài cửa, “Bây giờ hồi cung, trẫm sẽ lập tức triệu tập đại thần, lập Bùi Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170525/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.