EDITOR: DOCKE
Y Nhân nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết, không biết nên trả lời thế nào.
“A Tuyết, quả nhiên không chết, đúng không?” Tốt xấu gì thì Dung Tú cũng ở trong cung đã lâu, bản lĩnh quan sát sắc mặt lời nói so với người thường vẫn hơn một bậc. Lúc hỏi đến chuyện này, trông thấy trên nét mặt Y Nhân không hề có vẻ bi thương, nàng liền biết Hạ Lan Tuyết tất nhiên không có việc gì.
“Phải.” Y Nhân trả lời theo bản năng.
Dung Tú nhẹ nhàng thở phào một hơi, rất tự nhiên nói: “Nếu vậy, là Bùi Nhược Trần đã an bài cho ngươi rời khỏi kinh thành cùng A Tuyết hội họp sao?”
Y Nhân lại nhìn nhìn Hạ Lan Tuyết, nhức đầu, không trả lời.
Dung Tú cho rằng cô chấp nhận, trầm ngâm một hồi, sau đó thấp giọng nói: “Sau khi ra khỏi thành, ta sẽ lập tức xuống xe. Y Nhân, đừng nói cho A Tuyết biết rằng ngươi đã gặp ta.”
“Ta sẽ không nói.” Y Nhân nói chắc như thề.
Cô cũng không cần phải nói.
Dung Tú cảm kích cười cười, ánh mắt nhất thời có điểm thê lương, “Ta và bệ hạ, đều có lỗi với A Tuyết. Cho dù hắn có thể tha thứ cho ta, chỉ sợ rằng bất kể thế nào cũng sẽ không thể tha thứ cho bệ hạ.”
“Chuyện đã làm rồi, vì sao cứ nhất định phải khẩn cầu người khác tha thứ chứ?” Y Nhân thản nhiên nói, “Nếu làm, tức là đã làm.”
Giống như bản thân cô cũng cảm thấy có lỗi với Viêm Hàn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170492/quyen-4-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.