EDITOR: DOCKE
Bọn họ theo một cánh cửa nhỏ ở phía sau cung điện chạy thoát ra ngoài. Ra khỏi cánh cửa đó là đến một rừng cây rất lớn, rất thuận tiện cho việc chạy trốn.
Lần trước Vưu chủ quản bắt cóc Y Nhân, cũng bắt đầu lẩn mất trong khu rừng này.
Hạ Lan Thuần đã buông Hạ Lan Du ra, nắm tay Dung Tú chạy sâu vào trong rừng rậm.
Hắn vẫn không thể chết, hắn phải xông ra khỏi trùng vây, ngóc đầu lên, hắn vẫn là hoàng đế Thiên Triều.
Hạ Lan Thuần không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy.
Hạ Lan Du dần dần bị rơi lại phía sau. Nàng đang định gọi Hạ Lan Thuần lại, nhưng lời nói vừa ra đến đầu lưỡi lại đột nhiên ngưng bặt.
“Đại ca.” Trong rừng cây truyền ra một tiếng gọi sơ đạm đến cực điểm.
Hạ Lan Thuần dừng bước, quay đầu lại nhìn qua chỗ vừa phát ra âm thanh.
Áo trắng phất phới, Hạ Lan Tuyết lách mình ra khỏi một thân cây, đứng xa xa nhìn hắn.
“A Tuyết! Ngươi là A Tuyết! Ngươi không chết?” Hạ Lan Thuần nhướng mắt, vừa sợ vừa giận.
“Đúng vậy, đại khái là sẽ không chết sớm hơn ngươi.” Hạ Lan Tuyết cười cười, không chút để ý nói.
“Tam ca, tam ca, thì ra huynh vẫn còn sống!” Hạ Lan Du đã chạy đến, ôm chầm lấy Hạ Lan Tuyết vừa khóc vừa gọi.
Hạ Lan Tuyết xoa đầu Hạ Lan Du, thấp giọng nói: “Nhị ca cũng không sao, đừng lo lắng.”
“Nhưng mà tam ca, vì sao huynh lại ở đây?” Hạ Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170461/quyen-4-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.