EDITOR: DOCKE
“Bùi Nhược Trần, là ngươi sao?”
Nhịp tim Bùi Nhược Trần khẽ rộn một chút. Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đang cười híp mí. Đôi mắt tròn tròn, hình dáng tròn tròn, đồng tử tròn tròn, nụ cười tròn tròn.
“Quả nhiên là ngươi.” Y Nhân phấn khởi. Cô tựa hồ không phát hiện ra những vết thương buồn thiu trên người hắn, kích động cầm lấy cánh tay hắn, nói: “Ta biết là ngươi không chết mà. Hôm qua Tiểu Xuyên Xuyên hỏi người kia, quả nhiên là nói lung tung.”
Bùi Nhược Trần cười yếu ớt. Niềm vui sướng của Y Nhân làm cho hắn đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
Bất luận hắn thất vọng bao nhiêu, chán nản thế nào, thậm chí đã làm biết bao tội ác tày trời nhưng ở trước mặt Y Nhân, giống như cũng có thể trở thành việc nhỏ không đáng kể.
Cô vẫn nhận ra hắn. Không phải là công tử của Thừa tướng, không phải là Thế quyền vương, không phải quyền thần sất sá phong vân, không phải là nạn nhân lưu lạc, nàng nhận ra hắn là Bùi Nhược Trần.
“Tiểu Xuyên Xuyên là ai?” Bùi Nhược Trần vừa tham lam nhìn nụ cười không hề tâm kế của Y Nhân, vừa thuận miệng hỏi.
“Chính là người đang đứng phía sau ta kìa.” Y Nhân le lưỡi, hất đầu về phía sau ra hiệu. Bùi Nhược Trần theo tầm mắt của cô mà nhìn qua, quả nhiên trông thấy sau lưng Y Nhân còn có một người nữa.
Đứng cách đó không xa, ở bên kia con đường, dưới bóng râm của đại thụ, lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170424/quyen-5-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.