“Phải.” Y Nhân nói rồi ngước mặt lên, cười cười nhìn y: “Nếu ta không tới thì sao gặp được ngươi chứ?”
Bùi Nhược Trần thoáng sững sờ, liền cười nói: “Tôi cũng thấy bên hoa sảnh quá ư huyên náo nên lánh tới đây, không ngờ lại gặp vương phi.”
Y Nhân cười ngọt lịm, rồi vung vẩy cành cây nói: “Ngươi có biết quan sát tỷ lệ để làm gì không?”
“Để làm gì?” Bùi Nhược Trần tò mò hỏi.
“Vẽ tranh.” Y Nhân chớp chớp mắt, chăm chú nhìn y: “Ta có thể vẽ cho ngươi một bức được không?”
Bùi Nhược Trần dường như có chút giật mình, đảo mắt một vòng mới nói: “Được thôi.”
Y Nhân nhảy cẫng lên, khác hẳn vẻ uể oải hàng ngày, bắt đầu…
… bắt đầu cởi y phục.
Bùi Nhược Trần chẳng kịp đề phòng, vội vã giơ tay ngăn cô lại, cười hỏi: “Vì sao…”
“Làm vải vẽ tranh sơn dầu.” Y Nhân nói, cô đã cởi chiếc áo ngoài màu hồng phấn ra, chỉ mặc một chiếc áo chẽn ngắn. Bùi Nhược Trần hơi ngớ ra, nhưng Y Nhân chẳng hề nhận thấy, xắn tay áo lên, cũng không biết moi đâu ra một mẩu than đen, định bắt tay vào vẽ.
“Đứng yên đó, ngàn vạn lần không được cử động.” Y Nhân trải tấm áo lên mặt bàn đá, bắt đầu dùng than đen phác hình.
Bùi Nhược Trần tiến thoái đều không được, đành tựa vào trụ đá bên đình, ngơ ngác nhìn cô.
Vẽ tranh mà không dùng bút lông sao?
Y thoáng cười khổ, cũng đành tùy cô ấy vậy.
Cũng không biết bao lâu, mặt trời từ từ ngả về tây, ánh sáng chói chang dần dần ảm đạm, Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/131029/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.