Hạ Lan Tuyết nín bặt, nhẫn nại một hồi, rốt cục cũng chẳng nói ra lời gì quá đáng, chỉ buông tay không co kéo nữa, chui vào chăn ngả mình nằm xuống.
Y chợt thấy hành vi của mình rất nhảm nhí, vốn chỉ định tới xem xem một chút rồi đi, sao còn ở lại?
Bản thân mình thật chẳng ra gì, cứ đứng ỳ ra đó nữa chứ.
Hạ Lan Tuyết thấy bực bội vô cùng.
Đang lúc lửa giận sắp bùng lên, Y Nhân bên cạnh không biết vì sao cũng chẳng giằng co nữa mà nằm xuống một bên, quay lưng vào y, lại bắt đầu quấn chặt chăn.
Trong khoảnh khắc an tĩnh này, hơi ấm của tấm chăn hòa quyện giữa hai người.
Tiếng ngáy của Y Nhân vang lên khe khẽ.
Hạ Lan Tuyết chợt thấy một ảo giác vô cùng êm dịu, cánh tay đang giơ lên lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Thôi đi, cô ấy vừa vào cửa đã bị ức hiếp, đêm nay xem như tha cho cô ấy đi.
Nghĩ vậy, Hạ Lan Tuyết nhắm mắt lại, nhờ bóng tối và men rượu y nhanh chóng thiếp đi.
Hơi lạnh khiến hai người càng rúc vào gần nhau hơn.
Hạ Lan Tuyết ngủ thẳng giấc, khi tỉnh dậy trời đã sáng bạch, ánh nắng xuyên qua song cửa soi xuống sàn nhà, từng đốm từng đốm nắng lấp lánh như châu ngọc.
Y thoáng ngẩn ngơ, toan giơ tay ra hứng lấy những giọt nắng nghiêng nghiêng đó.
Nhưng nắng mai như nước, liền theo kẽ tay trôi xuống.
Hạ Lan Tuyết thoáng vẻ cảm thương, cánh tay chìa ra quên không rụt lại.
Đột nhiên bên cạnh có gì đó cử động. Y giật nảy mình, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/131024/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.