Huỳnh Mặc Viên đứng lên, dưới ánh mắt đay nghiến của đám tiểu thư và hả hê của Hoàng hậu mà bước lên giữa khấu đài đại điện. Tô Cẩn Hạo rạo rực không yên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu của nàng.
Đứng giữa khấu đài, Huỳnh Mặc Viên nhỏ bé như một chú gà nhỏ đứng giữa đám lang đói.
"Ờ, thì....ta là Huỳnh Mặc Viên......thế thôi!" Huỳnh Mặc Viên chân thực đến thẳng thắn nói. Đám đại thần cúi đầu nhịn cười, còn tiểu thư danh vọng thì không giấu giếm mà lấy khăn che mặt ra che đi nửa mặt dưới. Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một kẻ không xuất không thân.
Hoàng thượng thì nhoẻn miệng ôn hòa. Hiển nhiên chưa từng gặp qua nữ hài nào đơn thuần như vậy.
"Ân, tài năng hửm, ta không có....."Nàng thẳng thắn nói. Ở hiện đại đã là thế kỉ 21, những việc như thêu thùa may vá hay cầm vũ ý hả? Việc đó là dành cho công ty may mặc và ca sĩ, vũ công. Vì vậy, đơn thuần với tính cách lười chảy thây của Huỳnh Mặc Viên, nàng có thể nói là dốt đặc cán mai, một chút cũng không biết!
Đám quan thần, tiểu thư đều mỉm cười, vài hoàng tử lỗ mãng cũng bật cười ra tiếng, dùng ánh mắt chế giễu hướng về phía Thái tử. Hiển nhiên bọn họ nào có ưa gì kẻ 'cướp' ngôi vị 'đáng lẽ' phải là của mình chứ!
Ý quỷ quyệt trong mắt Hoàng hậu càng nồng đậm.
Tô Cẩn Hạo nắm chặt tay. Vừa tức Huỳnh Mặc Viên lại vừa tức đám quan lại, và cả Hoàng hậu.
"Thế nào vậy? Các vị và mẫu hậu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-mac-vien/67404/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.