Trớ trêu. Qủa thật trớ trêu thay, Âu Dương Thần vốn định đến thăm, tiện thể trêu chọc nàng một chút thì bắt gặp một cảnh tượng vô cùng hay ho….. Hắc …. Hắc….
Ta đẩy nhẹ Vũ Mạn Nam ra, chỉnh lại quần áo, bình thản trả lời:
- Chẳng làm gì cả.
- Ồ, không làm gì sao? Hoàng hậu tương lai của Ngọc Quốc lại đi diễn trò thân mật với em trai. Hỏi phép tắc, đạo lí ở đâu? – Hắn cố kìm lửa giận, giọng chua như giấm.
- Xàm ngôn, tỉ tỉ thân thiết với em trai có gì là sai trái? Là không hợp phép tắc, đạo lí?
Hắn cứng họng, đưa ánh mắt nhìn ta. Ta có nhìn nhầm không? Tại sao trong đáy mắt hắn lại có sự giận dỗi thế kia? Xùy, người phải giận là ta mới đúng.
- Tiểu Nam, đi thôi – Ta kéo tay Vũ Mạn Nam vẫn im lặng nãy giờ.
……………
Sau một hồi rong chơi, ta và Vũ Mạn Nam ra bờ sông Lăng buôn chuyện. Mặt sông phẳng lặng. Ông mặt trời toe toét cười, chiếu xuống vô vàn ánh nắng làm mặt sông lấp lánh ánh mặt trời. Bên bờ, hàng liễu rủ xuống mặt hồ. Gió khẽ thổi qua, mang mùi hương hoa cỏ phảng phất trong không gian.
Ta và Vũ Mạn Nam ngồi bên cạnh một cây liễu cực lớn. Chém gió tán phét một hồi…..
- Tỉ tỉ, hậu cung là nơi đấu đá, tranh quyền đoạt vị, tỉ sẽ không sao chứ? – Mạn Nam cắn chặt môi.
Ta phì cười. Tên nhóc này, là đang lo lắng cho ta sao? Dễ thương chết đi được…..
- Đừng có lo. Điệp Điệp này là ai chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-lam-chieu/62321/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.