Phong cảnh của Dạ thôn nơi nơi đều rất đẹp nhưng theo cảm nhận của Hoàng Phủ Ngạo Thiên thì phong cảnh ngọn núi này là đẹp nhất, có gọi nó là tiên cảnh nhân gian cũng không quá. Từ trên đỉnh ngọn núi này có thể nhìn thấy toàn cảnh khu nhà của người Dạ gia, nhất là tòa viện mà Dạ Diễm Hương đang ở cùng với Hoàng Phủ Phong. Trong toàn bộ kiến trúc của Dạ thôn tòa viện của nàng là dễ nhận ra nhất bởi nó là tòa viện duy nhất có mái lợp bằng cỏ tranh. Hắn được biết tòa viện đó chính là nơi nàng cùng phụ thân nàng sống trước đây. Sau khi phụ thân mất đi, nàng chưa thay đổi đồ đạc hay cách bài trí. Nàng giữ gìn mọi thứ vô cùng cẩn thận. Tình cảm phụ tử của nàng thật sự rất tốt, tốt đến mức hắn phải ghen tị. Nam nhân đó chỉ sống với nàng 5 năm nhưng 15 năm qua đi dường như tình cảm của nàng chưa bao giờ dành cho người đó chưa bao giờ vơi. Hắn tự hỏi tình cảm phụ tử kỳ diệu đến thế sao mà có thể làm cho một bé gái chỉ năm tuổi sao lại có được tình cảm sâu sắc như thế? Hắn không trả lời được. Hắn sinh ra trong hoàng thất, thứ thiếu thốn nhất chính là tình cảm thuần khiết. Trong cung cấm dù là tình cảm cũng không phải tính toán dù là tình cảm cha con hay vợ chồng. Nghĩ đến đầy Hoàng Phủ Ngạo Thiển không tránh được thời dài một tiếng. Hắn càng ngắmTòa viện đó lại càng thấy nó khác biệt nhưng lại không lẻ loi, không biết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-la-cuong-gia/2173161/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.