Hoàng Phủ Mẫn ngãxuống cũng không dám hét lên mà chỉ nhắm mắt, run rẩy chờ tiếng hét chói tai và sau đó sẽ là tiếng quát mắng. Nhưng bé ngã xuống một thân thểmềm mại và thơm ngát hương hoa đào đã một lúc rồi mà xung quanh vẫn yênắng, không có âm thanh mắng chử, thậm chí còn có không có tiếng hét vìđột nhiên bị vật nặng là bé đây đè lên. Bé tò mò hé mắt ra nhìn về phíamẫu hậu. Nhìn một cái liền mất hồn. Mẫu hậu đã tỉnh giấc và đang nở nụcười về phía bé. Nụ cười của mẫu hậu rất ôn nhu, rất ấm áp, rất cưngchiều. Bé còn chưa kịp có phản ứng gì thì Mẫu hậu đã đưa tay bế bé lênvà nói thầm: 
-“Hoàng huynh của con đang rất mệt mỏi. Chúng ta để huynh con ngủ thêm còn chúng ta đi dùng chút trà và điểm tâm nhé”. 
Bé vô thức gật đầu rồi vô thức để Mẫu hậu bế đi đến dưới hiên đặt vào ghếngồi. Bé vô thức nhận lấy ly trà nhỏ từ tay Mẫu hậu rồi lại vô thức uống một hớp trà. Trà hơi nóng và thơm ngát làm bé tỉnh hồn. A… Bé thế nhưng lại được Mẫu hậu mời uống trà. Vừa rồi bé còn được Mẫu hậu bế vào đâynữa. Mẫu hậu cũng không có trách mắng bé tự dưng xuất hiện và ngã xuốngngười Mẫu hậu. Phải chăng mẫu hậu cũng không ghét bé như bé nghĩ? Bé len lén liếc mắt nhìn Mẫu hậu thì thấy người vẫn đang nhìn mình mà cười từái. Bé đỏ mặt rồi. Bé liền cúi đầu xuống không dám nhìn mẫu hậu nữa. Mẫu hậu như thấy được sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-la-cuong-gia/2173129/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.