Chương trước
Chương sau
Ý nghĩ rằng Tiểu Lan cô nương thế mà lại thích mình không ngừng sinh sôi trong đầu hắn làm hắn bất ngờ không thôi. Bất ngờ nhưng ngây ngất. Chỉ là hắn có thể nhận tình cảm của nàng được chăng? Hắn là ám vệ của Hoàng thượng, là người mà cả đời phải sống trong bóng tối, là người mà đến sinh mạng cũng không còn là của hắn nữa rồi. Người như hắn có thể cho nàng hạnh phúc sao? Hắn nào có được như những lời nàng ca ngợi. Phải chăng nàng đang nhầm hắn với người khác? Nàng không nhầm hắn với ai cả. Nàng thích chính là hắn. Ánh mắt quyến luyến và lo lắng đang nhìn hắn kia cho hắn biết điều đó. Có lẽ nàng đã nhìn ra những điểm tốt ở hắn mà ngay chính hắn cũng không biết.Hạnh phúc bất ngờ mang đến thật nhiều bối rối. Dạ Nhất không nhịn được mà nhìn về phía nàng. Đúng lúc này Tiểu Lan cũng nhìn về phía hắn. Hai người thoáng sửng sốt rồi ngượng ngùng quay mặt đi. Nhìn tên địch cuối cùng ngã xuống mà Dạ Nhất lại chẳng cảm thấy vui hay nhẹ nhõm. Hắn còn ước có thêm vài tên nữa để hắn còn có thể kéo dài thời gian đối mặt với nàng thêm chút nữa. Hắn thật sự không biết đối mặt với Tiểu Lan như thế nào. Nên giả vờ như không biết tâm tư của nàng ư? Nam tử hán đại trượng phu sao có thể làm ra hành động hèn nhát như vậy. Nên từ chối nàng và nói với nàng những lý do họ không thể thành đôi được ư? Nghe vậy chắc nàng sẽ đau lòng. Hắn luyến tiếc làm nàng đau lòng mà chính bản thân hắn cũng không hề muốn nói ra những lời đó. Quá rối bời nên khi Tiểu Lan lại gần chạm vào tay hắn, khi nàng còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã làm một hành động ngốc nghếch muốn chết, một hành động khiến hắn hối hận không thôi. Hắn hất tay nàng ra rồi nhanh chóng quay lưng với nàng với lý do muốn tìm cách phá trận ra ngoài để còn bảo vệ hoàng thượng. Vì quay lưng quá nhanh mà hắn đã không thấy được vẻ mặt đầy mất mát và đau lòng của Tiểu Lan. Tiểu Lan cho rằng hắn làm như vậy là từ chối tình cảm của nàng. Nàng thất thần đứng đó nhìn bóng lưng của hắn. Đầu óc trống rỗng làm phản ứng của nàng trở nên chậm chạp. Chậm đến mức một tên sát thủ đứng dậy đâm kiếm về phía nàng mà nàng không đỡ được. Nàng chỉ kịp nghiêng người tránh lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm bén nhọn không đâm vào tim nàng nhưng vẫn xuyên qua người nàng. Thế mà nàng dường như chẳng cảm thấy đau. Thật kỳ lạ. Nàng đưa kiếm giết chết tên sát thủ rồi nhẹ nhàng ngã xuống. Nàng nghĩ mặt đất thật nhiều sỏi chắc sẽ làm nàng đau. Thế nhưng lại lại ngã vào một vòng ôm êm dịu và ấp áp. Vòng ôm còn vương mùi máu tanh nhưng nàng lại cảm thấy thật an bình. Nàng nghĩ nàng biết chủ nhân của đôi tay vững chãi đang ôm nàng là ai. Mí mắt muốn sụp xuống nhưng nàng vẫn cố bắt nó phải mở ra. Nàng muốn nhìn thêm nam nhân trong mộng của nàng. Chàng đang ôm nàng và thì thào gọi tên nàng. Giọng chàng nghe thật nghẹn ngào. Khuôn mặt chàng vẫn che khăn và ánh mắt phủ một tầng sương. Chàng muốn khóc đó ư? Vì nàng sao? Tại sao? Không phải vừa rồi hành động của chàng là muốn nói chàng không thích nàng đó sao? Giờ sao chàng lại muốn khóc. Nhìn đôi mắt chàng như vậy nàng cảm thấy đau. Không phải đau nơi kiếm xuyên qua mà đau ở tim. Nàng đưa tay kéo chiếc khăn che mặt của chàng xuống để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú kiên nghị. Nàng vừa vuốt ve khuôn mặt chàng vừa nói:

-“Thật ra ta chưa từng nghĩ sẽ được nhìn mặt chàng gần thế này lại còn được chạm vào chàng thế này nữa. Từ ngày chàng đến Phượng cung giám sát chúng ta thì chúng ta cũng giám sát chàng. Ta chưa từng thấy mặt chàng nhưng từ võ công, hình dáng và cách hành xử của chàng ta chưa bao giờ nhận nhầm chàng. Ta thấy chàng thật tài giỏi,tận tụy, trung thành, tốt bụng và đôi lúc cũng làm ra vài hàng động ngốc nghếch đáng yêu. Giờ thấy mặt chàng thì ta thấy chàng còn thật sự rất tuấn tú nữa. Khụ…Khụ…Khụ…”

Hắn ôm chặt nàng muốn nàng đừng nói thêm mà hãy dưỡng sức nhưng nàng phải nói. Nàng sợ không nói lúc này thì không còn cơ hội nói nữa. Nàng tiếp tục:

-“Ta không biết ta thích chàng từ khi nào nhưng ta biết rất rõ ta thích chàng. Ta biết chàng là ám vệ nên cũng chỉ định âm thầm thích chàng. Chàng sẽ làm ám vệ quan sát chúng ta mà ta sẽ quan sát chàng. Ta định cứ thế cùng chàng qua cả đời. Nhưng hôm nay gặp chàng trực tiếp thế này ta lại không nhịn được mà bộc lộ tình cảm của mình với chàng. Ta đã làm khó chàng phải không?”.

Nàng nghe thấy hắn nghẹn ngào nói “Không có. Ta hạnh phúc lắm, thật sự rất hạnh phúc khi biết người nàng thích là ta” thì liền đáp lại: “Vậy sao chàng lại đẩy tay ta lại còn lạnh mặt quay lưng lại với ta nữa?”.

-“Là ta ngượng ngùng không biết đối mặt với nàng như thế nào. Ta là ám vệ chưa từng nghĩ đến việc sẽ thích một cô nương nào đó hay được một cô nương nào đó thích mình. Biết được nàng thích ta khiến ta thật bối rối. Nàng lại tốt đẹp như vậy nữa. Ta cảm thấy mình không xứng. Hơn nữa ta là ám vệ nên không thể tự quyết định điều gì nên thật sự không biết nói ra sao cùng nàng.Ta…Ta… cũng thích nàng. Không. Ta yêu nàng. Ta cũng không biết nàng trờ nên đặc biết như vậy với ta từ bao giờ nhưng ta biết chắc chắn ta yêu nàng. Vì vậy nàng phải mau khỏe lại rồi chúng ta cùng xin chủ nhân tác thành có được không? Ta xin nàng đồng ý với ta có được không? Ta xin nàng, xin nàng…”

Tiểu Lan nghĩ nàng biết được khuôn mặt của người nàng yêu, nghe được hắn nói hắn yêu nàng thế là đã đủ thỏa mãn rồi. Nàng không thể chống lại cơn mê ập đến nữa. Khóe miệng mỉm cười, tay nắm chặt bàn tay người thương, nàng khép mắt lại.

Dạ Nhất không giữ nổi giọt nước mắt nam nhi trong mắt nữa. Mặc cho nước mắt chảy dài trên má. Hắn vừa vuốt ve khuôn mặt nàng vừa da diết gọi tên nàng “Tiểu Lan. Tiểu Lan…”. Chỉ một khắc trước khôi hắn còn hạnh phúc biết bao nhiêu vậy mà giờ lại phải đau khổ thế này. Đúng lúc này trận pháp sụp đổ. Hắn ngước mắt nhìn nên và thật kinh hỉ là người đứng cách hắn và nàng không xa là Quái Y. Dạ Nhất cảm thấy giờ phút này Quái Y không phải là người nữa mà nhất định là thần. Hắn nhanh chóng bế Tiểu Lan lại gần Quái Y xin chữa trị. Quái Y ra lệnh cho hắn cùng các huynh đệ còn lại và Tiểu Trúc hộ pháp cho Hoàng Hậu và Hoàng Thượng rồi bắt tay chữa trị cho nàng. Dù thật sự ngạc nhiên về việc Hoàng Hậu lại có thể có được nội công thâm hậu đến mức có thể giúp Hoàng thượng trị thương nhưng giờ phút này hắn cũng không có suy nghĩ nhiều về việc này. Lòng hắn như lửa đốt chỉ mong Quái Y thật sự có thể cứu được nàng. Trời cao nhân từ và y thuật tuyệt diệu của Quái Y cũng không phải là đồn đại khoa trương, Tiểu Lan thật sự tỉnh lại. Hoàng hậu cũng dừng việc truyền nội công cho Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng còn chưa tỉnh lại. Hoàng hậu nói muốn đưa Hoàng thượng đến một nơi để tĩnh dưỡng. Hắn là ám vệ của Hoàng thượng tất nhiên là phải đi theo. Chưa kịp xem nàng đã phải đi nhưng hắn biết nàng sẽ tốt thôi khi ở cùng Quái Y và Tiểu Trúc. Sau đó khi Hoàng thượng hồi cung hắn còn đang loay hoay tìm cách nói chuyện của hắn với Tiểu Lan cho Hoàng thượng thì chính Hoàng thượng lại ban hôn cho hắn. Người nói hắn sẽ không phải là ám vệ nữa mà là minh vệ. Hoàng thượng cho phép hắn bảo vệ Hoàng hậu một cách công khai. Thế là cuộc đời hắn có một ngày sáng sủa và vui tưng bừng như hôm nay. Lật khăn hỉ che mặt tân nương, cùng tân nương xinh đẹp uống rượu giao bôi rồi nắm tay tân nương còn đang thẹn thùng hắn nói:

-“Cả đời này Dạ Nhất sẽ làm Tiểu Lan hạnh phúc như Dạ Nhất hạnh phúc trong lúc này”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.