Trong hậu viện Phượng Y cung, Trầm Ngư ngồi uống trà nhìn đám phi tần đang quỳ một góc, cả người ướt sũng vì bị nàng dội nước cho tỉnh lại kia. Giữa sân, một tên thái giám lau mồ hôi, chỉ vào một tên nam nhân có làn da màu đồng khoẻ mạnh bên cạnh:
-Nương nương, người này thế nào ạ?
-Không được. Mắt quá nhỏ.
Nghe nàng nói xong người kia tự động đứng qua một góc. Tên thái giám kia lại chỉ vào một người khác. Tên này có vẻ hơi thư sinh:
-Còn người này ạ?
-Không được. Nhìn quá yếu đuối. So với nữ nhân còn mỏng manh hơn.
-Vậy còn người này thế nào ạ?
-Không được. Hắn không đủ anh tuấn.
-Tên này ạ?
-Quá gầy.
-Còn đây nữa ạ?
-Quá đen.
-...
-...
Cứ thế mà hết người này đến người khác bị cho đứng sang một bên, còn tên thái giám thì sợ hãi không thôi. Ngộ nhớ hoàng thượng mà biết đầu của hắn không giữ nổi mất. Nhưng nếu không làm theo lời nương nương thì hắn nhất định chết ngay bây giờ. Trầm Ngư nãy giờ chưa ưng ý một ai, hết lần này đến lần khác xua tay lắc đầu. Sao nàng cứ cảm thấy chẳng tên nào vượt qua được Tề Vũ Thiên thế nhỉ? Nghĩ đến đây Trầm Ngư lại giật mình. Nàng thực muốn tát cho mình một cái mà. Sao lại nghĩ đến tên đó chứ. Hắn lúc nào cũng cao ngạo lãnh đạm, không để ai vào mắt, nàng có bệnh mới nghĩ về hắn. Trầm Ngư thở dài.
-Đổi người.
-Hoàng hậu của trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-hac-dao-cua-lanh-de/2139254/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.