Tối hôm đó, trong thư phòng hoàng cung Tề quốc, Tề Vũ Phong trầm giọng hỏi Tề Vũ Thiên:
-Hoàng huynh, huynh thấy lần này lão già kia có ra tay không?
Tề Vũ Thiên khẽ đặt tấu chương trên tay xuống, nhàn nhạt nói:
-Cơ hội tốt như vậy, tại sao lão ta không ra tay?
Vũ Phong khẽ nhếch môi. Cũng phải, cơ hội hiếm gặp này nếu không ra tay có phải uổng phí quá không? Một lần có thể trừ khử được hoàng thượng và cả vương gia, như vậy cũng chẳng còn ai cản bước lão ta đến ngai vàng rồi. Vì nếu trừ khử Vũ Thiên mà không trừ khử luôn Vũ Phong thì lúc Vũ Thiên chết, lại chưa có con cái nối dõi thì Vũ Phong lên ngôi là chuyện đương nhiên.
-Nhưng chúng ta mang theo ít người như vậy, liệu có phải sơ xuất quá không.
-Không sao. Ta sắp xếp cả rồi.
______________________________
Trong trúc viện Phượng Y cung, Trầm Ngư nhàm chán cắn hạt dưa, buột miệng hỏi Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh:
-Sao Tề Vũ Thiên chưa đến?
Nhiễm Nhiễm khinh ngạc. Chẳng phải Trầm Ngư hay nói hắn không đến mới tốt, sao giờ lại hỏi thế này? Trầm Ngư giờ mới nhận thức được mình vừa nói gì. Sao nàng lại hỏi về hắn chứ. Nàng có phải bị ngốc rồi không? Nhiễm Nhiễm bỗng cười tủm tỉm, khẽ nói:
-Để em đi nghe ngóng.
-Không cần. Trẫm đến rồi.
Trầm Ngư định ngăn Nhiễm Nhiễm lại và giải thích câu khi nãy thì giọng Tề Vũ Thiên vang lên. Trầm Ngư giật mình. Có phải hắn...nghe được lời nàng nói khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-hac-dao-cua-lanh-de/2139250/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.