Tề Vũ Phong bồng Nhiễm Nhiễm nhảy qua mấy nóc viện nhỏ,đến một nóc viện cao nhất trong số các viện ở đây cách hoa viên khi nãy không xa thì thả xuống. Nhiễm Nhiễm đứng trên nóc viện trừng mắt với hắn:
-Không biết xấu hổ.
Hắn cười cười xoa ngực nãy giờ bị Nhiễm Nhiễm đánh,kéo nàng ngồi xuống. Nhiễm Nhiễm cũng không để bụng,nhìn về phía xa xa.
-A!
Nhiễm Nhiễm theo bản năng thốt lên kinh ngạc. Hắn cười nhẹ,cũng nhìn về phía đó. Từ đây có thể nhìn thấy hoa viên khi nãy,góc nhìn rất đẹp. Xa xa,hoa viên khi nãy đang phát ra ánh sáng màu tím hoà cùng với một vài con đom đóm phát sáng trông vô cùng đẹp. Nhiễm Nhiễm kích động không thôi. So với khi nhìn gần thì nhìn từ đây đẹp hơn rất nhiều. Nhiễm Nhiễm mở miệng hỏi,mắt vẫn không dời khỏi hoa viên:
-Sao ngươi biết nơi này?
Hắn trầm mặc một lúc,suy nghĩ về chuyện cũ. Đó là một câu chuyện dài,chuyện mà hắn không muốn nhớ lại nhất. Nhiễm Nhiễm thấy có vẻ không ổn liền quay lại nhìn hắn:
-Sao vậy? Không muốn nói thì thôi.
-Nàng muốn nghe vậy à? Nếu vậy ta kể nàng nghe.
Hắn thực sự không muốn nhắc lại. Nhưng giữ trong lòng mãi cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Dù sao qua rồi thì cứ để nó qua đi. Chia sẻ cùng với người hắn quan tâm,có thể sẽ nhẹ lòng một chút. Giọng hắn mang vẻ buồn man mác kể lại:
-Trước kia phụ hoàng ta đã tự tay trồng vườn hoa đó cho mẫu hậu,còn sai người làm hồ nước kia cho mẫu hậu nữa. Khi đó mẫu hậu đang mang thai ta. Phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-hac-dao-cua-lanh-de/117951/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.