Y Kiều nhìn thiếu niên kia, đột nhiên lại có chút không yên lòng. Nàng không biết bước đi lần này của mình có đúng hay không. Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên phía trước.
"Nói ra thật xấu hổ." Nàng mang vẻ mặt u sầu nhìn thiếu niên kia: "Không dối gạt công tử, thật ra Y Kiều vì đào hôn mà mới chạy tới đây. Chỉ vì cha mẹ ép buộc Y Kiều phải gả cho người khác, dung mạo xấu xí dáng vẻ thô tục, Y Kiều không thể chịu đựng được nên mới làm trái lời đào hôn. Hiện nay gia phụ gia mẫu đang nổi nóng, hôn sự vẫn chưa biết đã được huỷ hay chưa. Y Kiều thật sự không dám về nhà, lại không có nơi nào để đi. Vì vậy, hôm nay ta cũng không có yêu cầu xa vời, chỉ hi vọng công tử có thể thu nhận Y Kiều, cho ta một nơi để ở, tạm lánh qua đợt phong ba này."
Nàng nói một đống lời dối trá, không được tự nhiên mà cảm thấy chột dạ, thầm khinh bỉ bản thân mình một chút.
Có điều tuy là nói dối, nhưng tình cảm tuyệt đối là chân thật, hoàn toàn thể hiện được tình cảnh không có nơi để đi lúc này của nàng, vô cùng đau khổ.
Nàng không biết biểu hiện của mình thế nào, cũng biết trong lời kịch vừa rồi sơ hở chồng chất. Nhưng nàng phải ôm quyết tâm tử chiến tới cùng.
Bởi vì, nàng không có lựa chọn nào khác.
Đây là thời đại cách hàng trăm năm khác hẳn với cuộc sống của mình, đối với thế giới này, nàng biết rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-doc-nhat/38598/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.