Nhưng mà, phải lý trí, thật lý trí.
Sở Cuồng mạnh mẽ khống chế tay mình, dùng sức, nhấc chiếc khăn trùm của nàng lên.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn mịn màng dần hiện ra.
Tròn tròn thân hình, tròn tròn bàn tay……
Nàng nhíu nhíu cái mũi, vẻ mặt ai oán, chân mày chậm rãi nhếch lên, rất giống một cái bánh bao nhỏ mới ra khỏi lò.
Sở Cuồng thường tự phụ rằng mình có một cái đầu rất thông minh, một trí tuệ có thể tuỳ cơ ứng biến, còn có một khuôn mặt không biến sắc dù thái sơn có sập xuống, nhưng mà bây giờ, tự tin của hắn thế nhưng biến thành trống không, thế nhưng biến thành mờ mịt, hỉ trượng trong tay bỗng ‘bộp’ một tiếng, rơi trên mặt đất.
Sau đó cả hai mắt to trừng mắt nhỏ, đôi tân hôn phu thê này, ai cũng không thể tiến hành bước tiếp theo được.
Thải Thải nhớ lại, nam nhân xấu xa này ỷ mình là Hoàng thượng bèn không đầu không đuôi cho nàng tiến cung, nàng không thể nào hình dung được uất ức của mình, nghẹn nửa ngày, nhìn đầu sỏ gây nên mọi việc, cũng không thèm nhìn kỹ, cứ nghĩ đến uỷ khuất của mình là bắt đầu thút thít, nàng cau mày, dáng vẻ trông bi thương cực kỳ, nước mắt tung hoành.
Thở dài một tiếng, nước mắt lại tiếp tục nhảy ra, thần tình không cam lòng cùng bất mãn.
“Khóc cái gì?” Thanh âm nhẹ như nước, tựa như lý trí trầm ổn bình thường của hắn vậy.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2175238/chuong-35.html