Sở Cuồng vừa nghe, đây là nàng trước mặtkhen ngợi nhưng sau lưng mắng người đây mà, mắng chửi người mà còn không phun ra một chữ thô tục nào cả, châm chọc hắn là tên hôn quân ư? Còn cả cái gì mà hại mình hại người nữa…..
Tuy rằng lần này là do hắn làm, nhưng mà, “Trừng phạt tấm biển?” Trong lòng Sở Cuồng hừ một tiếng, tấm biển nhưthế thì trừng phạt kiểu gì chứ? Nắm chặt bàn tay, mặt Sở Cuồng đen giống như than, không nói được một lời. Hắn đi qua ngồi xuống, nâng chén tràlên, lại nhìn thấy cái mặt tròn vo của Thải Thải đang nhìn mình, SởCuồng thật bực bội, nghiêng mặt đi, ánh mắt rơi vào món điểm tâm đã được cắt thành từng khối đặt trên bàn, thơm nức mũi, nước bọt bắt đầu tràolên, bất quá nước bọt là do đại não của hắn tự động tiết ra, nếu lúc này mà nuốt chỉ sợ có người nhìn thấy, Sở Cuồng đứng lên, chắp hai tay saumông đi đến gần cửa, nuốt nước bọt vào, hỏi: “Hoàng hậu cần gì phân hơnthua cùng một tấm biển? Lại nói, đây chỉ là một thứ đồ vật, Hoàng hậutính làm sao trừng phạt chứ?”
“Thần thiếp muốn đánh nó, đang êm đẹp sao không ở một chỗ, lại chạy đến cung của thần thiếp mà chọc ngoái, đếnkhi đó trong lòng mọi người mắng thần thiếp là vịt béo thì sao, thầnthiếp tuy béo, nhưng thần thiếp là Hoàng hậu, Hoàng hậu thì không thể để cho người khác hạ nhục như vậy được, bởi vì từ xưa Đế Hậu đã là nhấtthể, hạ nhục thần thiếp chính là hạ nhục Hoàng thượng!”
Nàng đứng dậy, trong lòng căm phẫn nói: “Thần thiếp phải có trách nhiệm bảo vệ tôn nghiêm của Hoàng thượng.”
Hừ ———– Sở Cuồng không ngờ nàng thế nhưng lại cao giọng nhường vậy.
“Người đâu, nâng đình trượng đến!”
“Vâng!” chờ đến khi đình trượng được đemđến, Thải Thải cho người đem tấm biển đặt nằm trên mặt đất, đứng lênnói: “Các ngươi đánh tấm biển cho ta, nó đấy, dám bắt nạt bổn cung, bâygiờ các ngươi phải trừng phạt nó, phải cho nó bầm da tróc thịt mớiđược.”
“Chỉ là đồ vật, cũng không phải con người, lại dùng cả đình trượng sao? Hừ!”
Thải Thải căn bản không thèm để vào tai, nhả ra một chữ: “Đánh!”
Trong nháy mắt, thanh âm đình trượng‘lạch cạch lạch cạch’ truyền đi, đám nô tài đánh cũng thật bán mạng, nếu đây không phải là đánh biển mà là đánh người thì cũng đã sớm bị trầy da tróc thịt hết rồi, ‘lạch cạch lạch cạch lạch cạch’……
Có trách thì cũng chỉ nên trách đánh mộtchút thôi, Sở Cuồng cảm giác giống như có người đang đánh vào mặt hắn,trong lòng sợ hãi, lạch cạch lạch cạch lạch cạch, đám nô tài mồ hôi nhưmưa, tấm biển bắt đầu rạn nứt, chữ nằm phía trên bị đánh cho rớt cả nước sơn, Sở Cuồng dựng người dậy, quát: “Được rồi, tiếng ồn này thật phiềntrẫm, đem xuống đi!”
“Vâng!”
Thải Thải uốn người, vừa lúc chạm phảiđôi mắt lạnh của Sở Cuồng, ánh mắt hai người cứ thế đập vào nhau giốngnhư có thâm thù đại hận gì vậy. Sở Cuồng đứng thẳng người, lạnh lùngnói: “Mọi người ở đây từ từ ăn, trẫm đi trước.”
Đêm đó Sở Cuồng gặp ác mộng, mơ thấy mình bị người đánh đến thảm hại, bừng tỉnh dậy cả người đầy mồ hôi lạnh, Đức phi Lý Châu Nhi cũng bị kinh động mà tỉnh dậy, cầm khăn lau cho SởCuồng: “Hoàng thượng, hôm nay Hoàng hậu cũng thật quá phận, lại dám đánh tấm biển, tấm biển tuy chỉ là một đồ vật, nhưng trên mặt lại có chữ của Hoàng thượng, tục ngữ nói nhìn thấy đồ vật của Hoàng thượng cũng giốngnhư nhìn thấy Hoàng thượng, phải tôn kính, huống chi đây lại là chữ củaHoàng thượng, thế mà nàng lại đám làm mấy chữ đó bị biến dạng—— haiz, nô tỳ chỉ là phi tử, những lời này thật không nên nói ra.”
Nàng nói rất đúng, gặp chữ như gặp vua, nha đầu béo lại dám đánh chữ, như vậy, chính là nàng đã phạm tội khi quân rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]