Màn đêm buông xuống, Thải Thải không phát giác, chung quanh hết thảy mọi người đã thắp đèn, thoạt nhìn mỹ lệ vôcùng, Thải Thải ngẩng đầu, nhìn lại dọc theo con đường nhỏ uốn lượn đầyđèn sáng, khẽ hé môi, yên lặng như có như không, thở dài, nàng đứng lên, nói với Sở Vinh: “Ngươi nên đi.” Sở Vinh không nghĩ tới Thải Thải lạiđuổi hắn đi, nội tâm xiết chặt, cúi đầu, nắm chặt quạt của mình, khókhăn mở miệng hỏi: “Nếu như, được lựa chọn lần nữa, nàng sẽ chọn tasao?”
Kỳ thật Thải Thải vốn chẳng muốn chọn ai, lúc trước phải gả cho Sở Cuồng căn bản chính là lo ngại hoàng mệnh củaSở Cuồng nên không thể làm trái. Nhưng mà, nếu như lại xảy ra một lầnnữa, Sở Cuồng căn bản không xuất hiện, nàng sẽ làm thế nào?… Quay đầulại nhìn Sở Vinh, haizz, sự tình không thể nào quay trở lại, hắn làm chi lại muốn lưu lại hy vọng đây? Cho nên Thải Thải cau mày, ngắt một đóahoa trên đầu cành cây lựu xuống, ném qua: “Ta mới không lấy ngươi, họ Sở các ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, đều không tốt cả!”
“Ta mệt mỏi, ngươi đi đi.” Thải Thải nói.
“Ta đây ngày mai lại đến thăm nàng.”
“Ngày mai ta cũng mệt mỏi.”
“Ta đây ngày kia tới thăm nàng!”
“Sở Vinh, ngươi không cần lại đến gặp ta, ngươi tại sao phải như vậy?!”
Sở Vinh lắc đầu: “Ta biết rõ, như vậykhông tốt, chỉ là không thấy được nàng, ta ngủ không yên, bây giờ nànglại không ở trong cung, chúng ta có cơ hội để gặp nhau, ta nhân tiện đến đây mà thôi!” Sở Vinh thoạt nhìn vẻ mặt rối rắm: “Mọi chuyện về nàng ởtrong cung ta đều nghe nói, thực sự làm cho ta đau lòng, nàng không biết ta lo lắng nhiều thế nào đâu!”
“Ta ăn ngon ngủ tốt, những lời đồn kia đều là giả!”
“Haizz—-” Sở Vinh sâu kín thở dài một hơi, nói ra: “Hoàng tẩu bảo trọng, ta đi đây.”
Hắn cũng biết mình nên đi, bị người nhiều chuyện thấy hắn dừng lại trong này quá lâu sẽ sinh ra chuyện thị phi,đến lúc đó làm phiền hà cha của mình, cũng làm phiền cha Thải Thải, hắncô đơn lặng lẽ đi, quả nhiên, ba bốn ngày sau, Thải Thải rốt cuộc cũngkhông nghe thấy tin tức về Sở Vinh. Buổi sáng ngày thứ năm, lại pháthiện một con chim anh vũ tại sân trước.
(chim anh vũ: chim vẹt)
“Có chuyên gì vậy?”
“Vinh quận vương đưa tới, nghe nói chimanh vũ này có thể nói chuyên.” Như Nguyệt trêu chọc nó, nó đột nhiênvung cánh kêu lên: “Thải Thải cô nương vạn phúc.” Hai mắt Thải Thải khẽcong, tâm tình lập tức khá hơn, con vật nhỏ này thật thú vị, Thải Thảidùng ngón tay đụng đụng nó, nó lại nói một lần ‘Thải Thải cô nương vạnphúc’. Sở Vinh này đúng là tìm tâm tư, bỏ công sức, Sở Vinh đối với loại chuyện này luôn không sợ phiền bỏ công sức, kỳ thật, nếu như có thểcùng với nàng vui đùa cả đời, làm một phu quân vô ưu vô tư, cũng làchuyện không tệ.
“Như Ý, Như Tâm đâu?”
“Hai người bọn họ đã hồi cung ạ.”
“Hồi cung làm cái gì?”
“Nương nương đã quên sao? Như Ý cùng NhưTâm được xưng ‘nhĩ thông’, ‘nhãn thông’ cho nên nhất định lúc nào cũngphải tường tận mọi việc trong cung, cho nên hai người về cung để nghengóng, còn Như Nguyệt em, chính là ‘võ thông’ sẽ ở bên cạnh bảo hộ sự an toàn cho Nương nương.”
Trong lòng Thải Thải thầm nghĩ, nàng một đi không trở lại, mọi chuyện trong cung, cũng không liên quan gì đến nàng cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]