Chương trước
Chương sau




Sở Cuồng sửng sốt, nhìn về phía ThảiThải, Nhiếp Lăng Phong đi đến, mỉm cười: “Tại hạ ngu muội, còn lâu hơncả vị Long gia huynh này, thật đáng hổ thẹn.”

“Đâu có.” Sở Cuồng thản nhiên nói, hơihơi khinh thị. Hắn ngoại trừ đối với linh vị tiên đế cùng mẫu hậu, cònlại là mọi người đều là loại vẻ mặt này, Thải Thải thấy nhưng không thểtrách được, “Nhiếp công tử, ta sẽ ra đề mục cho ngươi trước tiên.”

“Cũng được.”

Thải Thải nói: “Nhiếp công tử, chỉ ra vị trí của ‘Luận ngữ’.”

Hắn cười, đột nhiên hiểu ra lão bản là đang ưu ái hắn, bởi vì tất cả các sách luận ngữ đều ở dãy thứ nhất cả.

Nhiếp công tử cười nhẹ: “Luận ngữ, tất cả đều ở dãy thứ nhất, của tầng thứ nhất.”

“Đáp đúng.”

Sở Cuồng mặt hổ xem xét.

Thải Thải lại hỏi hắn: “Vị Long gia huynh này, ta xin hỏi ngươi, ‘Mộng khê bút đàm’ ở nơi nào?”

Sắc mặt Sở Cuồng trầm xuống, trong lònglướt qua một chút tức giận, thì ra hắn là đang giận dữ nữ ý xấu của nàng đối với hắn, cái tên tiểu tử không biết từ chỗ nào chui ra thì hỏi đơngiản vậy, mà đến hắn, lại hỏi luôn cái chi chi. Trên mặt Thải Thải lộ ra nụ cười trơn tru nói: “Nếu nghĩ không ra, không cần nghĩ nữa.” Sở Cuồng mở cây quạt, thanh âm thanh thuý lưu loát, nói: “Ngươi cho là cái nàycó thể làm khó ta sao? Nếu như ta nói không sai, sách này hẳn là ở ô bamươi bảy, tầng mười tám, vị trí số bảy mươi hai.”

Thải Thải biến sắc, thật đúng là đối với Sở Cuồng, có chút bội phục.

Nàng tự mình đi lên bậc thang, thăm dòkiểm ra, tuy rằng đã biết trước đáp anh, đáng tiếc, khi rút quyển sáchnày ra, vẫn là rất kinh ngạc. Thải Thải hơi dựa mình vào lan can, quayngười lại, muốn tuyên bố, hai người bọn họ đều đáp đúng, đột nhiên,người bị mất đà, ngã quỵ xuống, lúc này mới biết được, lan can này lâunăm không tu sửa, rất dễ gãy!!! Thải Thải cứ như vậy, giống một quả bóng nhỏ, lăn thẳng xuống dưới.

Sở Vinh cả kinh thiếu chút nữa tắt thở,phi thân bay lên, Sở Cuồng trong lòng căng thẳng, thế nhưng lại tranhtrước Sở Vinh, phi thân lên, vừa lúc va vào Thải Thải, môi hắn, cứ nhưvậy in lên khuôn mặt mềm mại của Thải Thải. Chỉ trong nháy mắt, mặt nàng nóng lên, một phen đẩy hắn ra, thân mình, thế nhưng vững vàng rơi xuống nền nhà, Sở Cuồng kinh sợ, Sở Vinh thất kinh, đứng im, lăng lăng nhìnThải Thải được thanh sam nam tử ôm lấy, nam nhân này không vội khônghốt, tất cả mọi người đều không nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, đãmang Thải Thải, vững vàng ôm lấy. Hắn cười tao nhã như ngọc: “Lão bản,ngươi không sao chứ?”

Lúc nãy mặt của Thải Thải đã đỏ bừng, bây giờ lại càng thêm đỏ, chưa từng để nam nhân ôm mình như vậy, Thải Thảiquẫn bách cúi đầu, than thở: “Ta không sao, cám ơn ngươi, xin thả taxuống dưới.”

Sau khi buông ra, tim lại càng đập mạnh.

Sau đó nàng bình tâm trở lại, phân phó: “Phải nhanh chóng kiểm tra lại tầng trên đi!”

“Vâng!” Tuỳ tùng trong lòng càng sợ hãi, tự nhiên phải kiểm tra lại thật kỹ.

Sở Cuồng bị doạ không nhẹ, nghĩ vừa rồirõ ràng hắn mới là ân nhân cứu mạng nàng, không ngờ nàng lại vong ân phụ nghĩa đẩy ra. Làm cái gì vậy chứ, hù chết hắn, bởi vì lúc nãy hắn còntưởng là nàng sẽ bị ngã trên mặt đất. Nàng, vì cái gì lại đẩy hắn ra? Có bệnh sao!!! Quả thật không biết tốt xấu! Mà cho dù nàng đẩy hắn, vì sao khi bị một tên nam nhân xa lạ không rõ lai lịch ôm ấp, nàng lại tỏ rayên tâm thoải mái như vậy?!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.