Chương trước
Chương sau




Làm sao Thục phi lại không hiểu được chứ? Trong hậu cung, việc bái cao giẫm thấp hết sức nghiêm trọng, lại nói dù sao nàng cũng đang mang thai rồng, ngộ nhỡ bị người mưu hại, đến lúc đó, hối hận không kịp rồi, Thải Thải gọi Như Ý qua, cũng gọi cả Khảm Mai qua, vì võ công của Khảm Mai rất cao. Đến lúc đó Thục phi có thể bình an lâm bồn.

“Thục phi vẫn khỏe chứ?” Buổi trưa Như Ý chạy về, Thải Thải tranh thủ hỏi thăm.

“Thục phi nương nương rất khỏe ạ, so với lúc trước còn khỏe hơn nhiều, chỉ là, Thục phi nương nương có nói với em, thật sự nàng có lỗi vì đã từng hạ sát thủ với nương nương, nhưng sau đó, nàng lại không dám nữa. Mai phi cùng Lan phi lúc ấy hỏi nàng, lại cố ý đem chuyện hạ độc một năm trước, hỏi cùng với chuyện hạ độc hoàng tử lần này để khiến người ta lẫn lộn. Hơn nữa Thục phi nương nương nói, cung nữ tiểu Vân, nhất định là bị người mua chuộc rồi.”

Mai phi, Lan phi……

Đã không nói rõ ràng chuyện này, hai người quả nhiên thâm tàng bất lộ.

Thật ra chuyện này cũng khá kỳ quặc, điều Thải Thải băn khoăn cũng là điều Thục phi đã nói, tại sao lại đem chuyện một năm trước nàng đã làm lôi ra để nói cùng lúc với chuyện xảy ra lần này? Nguyên bản nó chính là hai chuyện mà. Tựa như một người một năm trước đã từng giết người, sau đó, trong cung lại có người chết, lại tra ra thủ phạm của một năm trước, điều này cũng không chứng tỏ chuyện lần này cũng là do người đó làm. Nếu như nhất định phải gộp hai chuyện lại với nhay, đoán chừng đây là người ta có ý đồ khác.

Còn có tiểu Vân kia nữa.

“Bây giờ tiểu Vân sao rồi?”

“Tiểu Vân kia, bởi vì có công lao tố giác Thục phi, cho nên thái hậu ban thưởng cho nàng một khoản bạc, sau đó cho phép nàng tháng sau hoàn thành nhiệm vụ, đem mọi chuyện giao phó rõ ràng cho thái hậu, xuất cung thành gia lập thất.”

Thải Thải bảo: “Em đi gọi tiểu Vân đến đây đi.”

Tiểu Vân bị lén dẫn đế Phượng Tảo cung, nhìn thấy hoàng hậu, hiển nhiên có chút kiêng kỵ, quỳ xuống hỏi: “Nương nương, người tìm nô tỳ có chuyện gì ạ?”

“Chỉ là bản cung có chút chuyện chưa hiểu rõ, muốn hỏi ngươi một chút, tiểu Vân, ngươi nói một năm trước Thục phi đã từng hạ độc hại bản cung, vì sao Thục phi lại nói với ngươi chuyện này?”

“Dạ bởi vì Thục phi nương nương cho rằng nô tỳ là loại người có thể làm mọi việc vì nàng ấy.”

Hiển nhiên là sai lầm rồi, cung nữ này sẽ không vì Thục phi mà làm tất cả mọi việc được.

“Chuyện một năm trước tạm thời không nói nữa, nói đến chuyện lần này, Thục phi nếu như chỉ là vì muốn hại bản cung, chỉ cần giả vờ rắc một ít bột hoa uất kim hương là được rồi, tại sao lại dùng lượng lớn đến vậy, lại còn giấu ở trong tẩm cung nữa? Chẳng lẽ nàng ta không muốn bào thai này sao?”

“Không, không…… nô tỳ cũng không biết, có lẽ là bởi vì Thục phi nương nương muốn giữ lại để sau này có hại người thì dùng.”

“Mới rồi ngươi còn nói nàng tín nhiệm ngươi, bây giờ, ngươi cái gì cũng không biết, lại nói giữ lại về sau hại người thì dùng, tại sao lại còn giấu trong cung, không sợ bị người ta phát hiện sao, nếu vậy nên giấu ở hoa viên mới đúng.”

“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không biết, thật sự không biết.”

Cứ không biết, không biết, “Tiểu Vân, nói cho bản cung, đến tột cùng là ai mua chuộc ngươi?!”

Tiểu Vân hoa dung thất sắc: “Không có, không có ai thu mua tiểu Vân cả, tiểu Vân là không quen nhìn như vậy mà thôi!”

Thải Thải cũng không ép hỏi nữa, sau khi tiểu Vân đi, nàng lén an bài Như Nguyệt theo dõi xem tiểu Vân có đi tìm ai hay không.

Ai ngờ Như Nguyệt trở lại, thần tình nghi ngờ, nhìn Thải Thải, một hồi lâu mới khạc ra một câu:“Tiểu Vân…… tiểu Vân đi gặp hoàng thượng.”

A?

Sở Cuồng?

Đừng nói cho nàng, người mua chuộc tiểu Vân, tố cáo Thục phi, chính là hoàng thượng đấy nhé?

Thải Thải suy đoán Mai phi, suy đoán Lan phi, thậm chí nghi ngờ của Như phi, Thần phi, Đức phi, nhưng cho dù lôi cả sọ não ra, nàng cũng không thể hiểu nổi, tại sao người tiểu Vân đi gặp, lại là Sở Cuồng, chẳng lẽ Sở Cuồng ra lệnh cho một cung nữ đi oan uổng phi tử của mình sao? Đây là chuyện gì chứ? Đầu óc Thải Thải vang lên hai tiếng ong ong.

Gần đây Hung Nô nhiều lần vi phạm biên giới, Sở Cuồng bận túi bụi, sau khi đại vương Hung Nô băng hà, nghe nói ngai vị do tứ hoàng tử kế thừa, tại sao chưa ai từng bẩm báo qua, Hung Nô vương còn có một vị tứ hoàng tử nữa? Vị tân vương Hung Nô này hiển nhiên là xưa nay chưa từng có, tướng quân đóng ở biên cảnh mấy lần liên tiếp thất bại. Hiện tại, trong triều đình có người đề nghị, có nên phái đặc sứ đến Hung Nô, tìm hiểu xem vị tân vương Hung Nô này đang có ý đồ gì hay không?

Sở Cuồng lại không nghĩ như thế, làm vậy giống như là hắn đang ở thế yếu hơn vậy.

Thật không nghĩ đến sáng hôm nay, Hung Nô đột nhiên dâng quốc thư, bọn họ muốn phái đặc sứ sang Đại Sở, bàn về chuyện phân chia biên cảnh.

Hung Nô cùng Đại Sở có nhiều biên cảnh phân chia không rõ ràng, đây rõ ràng cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến hai nước căm thù lẫn nhau trong nhiều năm qua.

Thải Thải một mình tiến vào Long Ngâm cung, Sở Cuồng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng đang nhíu mày, rối rắm vạn phần, bộ dạng giống như có chuyện vừa muốn nói lại vừa không muốn nói ra vậy.

“Sao vậy? Có gì muốn nói với trẫm à?”

“Hoàng thượng, tiểu Vân –”

Nàng chỉ mới vừa nói ra hai chữ tiểu Vân, Sở Cuồng đã ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn nàng, Thải Thải hiểu, xác thực rồi, chuyện này là do Sở Cuồng bày ra sao? Sở Cuồng sao lại làm như vậy? Cái gọi là suy nghĩ của đế vương, thật đúng là khó hiểu vô cùng.

“Tiểu Vân, hoàng hậu, nàng còn chưa buông tha cho việc điều tra chuyện này hay sao?”

“Hoàng thượng, chuyện gì cũng phải luôn luôn phân biệt phải trái đúng sai.”

Sở Cuồng sâu kín thở dài, bước đến, vỗ nhẹ gáy Thải Thải: “Đầu nàng nếu nhàn rỗi, có thể đi đánh cờ, bằng không thì ném thẻ vào bình rượu, tóm lại làm cái gì cũng được, nhưng là chuyện gì ở trong cung nếu như đã định án rồi, tại sao nàng còn đi lật lại làm gì, trẫm nói cho nàng biết, có một số việc bây giờ trẫm không làm, không có nghĩa là sau này trẫm sẽ không làm.”

“Chuyện gì cũng phải phân biệt phải trái đúng sai.”

Sở Cuồng ngồi xuống, nắn chân mày hỏi: “Nàng là đến hỏi trẫm, đến tột cùng là tiểu Vân bị người nào mua chuộc đúng không?”

“Bây giờ thần thiếp đã biết, tiểu Vân là bị hoàng thượng mua chuộc rồi.”

“Vậy nàng có biết, tại sao trẫm lại làm như vậy không?”

“Biết.” Gật đầu một cái, nàng rất là buồn bực, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn.

“Bởi vì lần này khi trẫm điều tra chuyện này thì ngoài ý muốn khiến trẫm phải điều tra chuyện chưa chấm dứt của một năm trước.”

“Người định nói là, một năm trước, Thục phi hại thần thiếp sao?”

“Đúng vậy, trước đó vài ngày, thị vệ lục soát tẩm cung Thục phi, thật ra đã phát hiện đến hai loại độc dược, một loại là phấn uất kim hương, một loại khác, được Vương thái y kiểm tra, chứng thực, chính là độc đã hại hoàng hậu. Bởi vì chuyện này đã quá lâu, độc trong người hoàng hậu đã được thanh trừ, chúng ta không có vật đối chứng, cho nên trẫm mới nghĩ ra biện pháp này, xử lý Thục phi, muốn nàng ta phải nhận lấy trừng phạt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.