Lẩu ngon, rượu ngon, hoàng hậu cũng ngon miệng nốt.
Hắn áp sát vào mặt nàng, mùi rượu cũng phun lên mặt nàng.
Thải Thải nhìn thấy Sở Cuồng mắt say lờ đờ, nàng nhận ra được, thật ra đêm nay hắn rất phiền muộn. Cho nên thiện tâm trỗi dậy, ngoan ngoãn vô cùng, ngồi rót rượu cho hắn. Lại sợ hắn sẽ làm gì với mình, cho nên bụng đầy âm mưu, cười mị mà cứ rót mãi. Thật ra, Sở Cuồng làm sao lại không nhìn thấy suy nghĩ này của bánh bao, nhưng hắn vẫn nhận ý tốt của nàng, một ly, một ly, một ly, một ly…… một ly…… uống thật nhiều vào……
“Trẫm uống nhiều quá rồi.”
“Người cũng biết mình uống nhiều sao?” Thải Thải hỏi.
“Ừ.” Mặt Sở Cuồng quả thật có hơi đỏ.
A, vẫn còn biết được mình uống hơi nhiều cơ đấy, xem ra, uống chưa đủ nhiều rồi, nàng liền thuận tay rót thêm một chén lớn, cười nói: “Hoàng thượng, vậy người uống chén canh giải rượu đi.” Sở Cuồng bưng lấy, không thèm ngửi, ừng ực tu cạn, hắn ôm nàng cười một tiếng, nói ở bên tai: “Trẫm là người uống không bao giờ say.”
Thải Thải cười một tiếng: “Hoàng thượng, người uống nhiều rồi, không thể uống nữa!”
Ngón tay của hắn như nhũn ra.
Thải Thải kéo hắn lên giường, đứng dậy, định đi lấy khăn tay lau mặt cho hắn.
Sở Cuồng biết nàng rời đi, mới từ từ mở mắt, nhìn bóng lưng nàng nhếch môi cười, nghĩ đến một chén canh giải rượu kia của nàng lại càng buồn cười, chống má, nhìn nàng đi lại trong phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174963/chuong-173.html