“Bé ngoan?”
Sau đó bé ngoan của hắn bắt đầu rụt người lại, dáng vẻ đặt biệt đáng thương, bộ dáng này rơi vào mắt hắn, khiến lòng hắn vừa vui vẻ lại vừa đau lòng, cảm giác mâu thuẫn không thôi. Vì vậy nên hắn lại càng thêm ân cần, tựa như che chở cho một con thỏ nhỏ vừa sinh ra mới trải nghiệm chút chuyện mây mưa, hy vọng nàng có thể lấy lại sức sống thường ngày. Sở Cuồng dùng ngón tay vuốt nhẹ lên bàn tay nàng.
“Hoàng hậu, bắt đầu từ đêm qua, nàng đã trở thành người của trẫm rồi.” Hắn lặp lại một lần nữa, khẽ mỉm cười: “Trẫm sẽ quý trọng nàng.”
Nàng lặng lẽ lau nước mắt của mình, giống như chấp nhận sự thật, cổ họng khàn khàn hỏi: “Tựa như ngày hôm qua người đã quý trọng thiếp sao?” Giọng nói tràn đầy uất ức cùng bất mãn, nàng nghiêng đầu, vô cùng mất hứng. Sở Cuồng khẽ cắn vành tai nàng, cười lên: “Ngày hôm qua gọi là yêu, nếu như yêu không đủ sâu, tuyệt đối sẽ không làm được.” Phi, nói chuyện mà mặt không biết đỏ, Thải Thải đảo mắt qua: “Chuyện người làm là hành vi của thổ phỉ.”
“Vậy sao – làm sao nàng biết được thổ phỉ là như thế nào?”
A, mặt lại đỏ bừng một mảnh, nàng giống như con rùa đen rúc đầu, nửa che nửa chặn ở trong chăn.
Sở Cuồng ở lại trong này đến khi mặt trời lên cao, mới mặc quần áo chạy lấy người, Thải Thải thủy chung vẫn không dám đứng dậy, sợ bị hắn nhìn thấy phải tình huống gì đó rồi lại giễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174952/chuong-179.html