Kể từ khi mất đi nàng, bầu trời giăng đầy mây đen, nước biển cuồn cuộn vẩn đục.
Kể từ khi mất đi nàng, cơm không còn vị ngọt ngào ngon miệng, nước cũng không thể giải được cơn khát.
Kể từ khi mất đi nàng, đêm cũng không còn kích tình.
Kể từ khi mất đi nàng, muối mặn cũng trở thành chè đường, thạch tín lại như đường phèn.
Kể từ khi mất đi nàng, Trường Giang chính là nước mũi của ta, Hoàng Hà là nước mắt của ta……
…………
Đêm đen, gió mát.
Tụ Hiền hội quán.
Ánh đèn u ám.
Hai người nam nhân ngồi đối mặt nhau,lẳng lặng uống chén của mình. Xung quanh có vẻ yên tĩnh đến quỷ dị,nhưng, mặt mày hai người này xem ra còn quỷ dị hơn, bọn họ đã ngồi ngẩnngơ đây cả nửa canh giờ, thi đua xem ai có tính nhẫn nại hơn. Vậy mà, kẻ truy tìm câu trả lời, lại vĩnh viễn thiếu kiên nhẫn hơn so với kẻ giữcâu trả lời kia một chút, cho nên, nam nhân tuấn mỹ cơ trí kia, hiểnnhiên lại hơi nóng nảy hơn so với nam nhân lão luyện chững chạc hơn mộtchút.
Một trận gió thổi tới, mang theo chút thanh lương, hai bóng người tà tà, lại tụ hội với nhau ở góc tường.
Lách tách, dầu thắp gặp phải tạp chất, tiếng nổ giòn giã vang lên.
“Ngươi không thừa nhận sao?” Không khítrầm mặc bị thanh âm giòn tan kia đánh vỡ, hắn lạnh như băng hỏi, giọngnói sắc như lưỡi dao bén, giống như lúc nào cũng có thể cắt vỡ cổ họngđối phương. Trăng non đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174942/chuong-187.html